Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 666: Ly trà xanh thứ sáu trăm sáu mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:08:28
Lượt xem: 99
Đúng lúc ấy, đột nhiên Đồng Tuyết Lục kêu “Ai ui” một tiếng.
Chân mày Ôn Như Quy nhíu lại: “Con lại đá em à?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, tay vuốt ve bụng: “Nghịch ngợm quá, chỉ sợ bên trong có một đứa là con trai đó.”
Nghe thấy lời này, chân mày Ôn Như Quy càng nhíu chặt hơn: Quả nhiên con trai gì đó đều đáng ghét, con gái dịu dàng tốt biết bao nhiêu.
Đồng Tuyết Lục cũng không biết suy nghĩ trong đầu anh, nếu không có khi sẽ cười ra nước mắt, suy nghĩ này của anh không hẹn mà giống với Giả Bảo Ngọc.
Đến khi xe ngừng, tuyết cũng ngừng rơi.
Xuống khỏi xe buýt, không khí mang theo hơi tuyết ập vào mặt. Ôn Như Quy đỡ cô, hận không thể bế cô lên luôn, để cô không phải đi bộ.
Đi tới cửa bệnh viện, liền thấy Chu Diễm cưỡi xe đạp cũng vừa đến, ngồi phía sau anh ta là cô vợ Vương Tiểu Vân.
Chu Diễm cười toét miệng, nói: “Trùng hợp quá. Nhưng mà Như Quy này, sao các cậu không đi xe đạp tới vậy?”
Ôn Như Quy: “Không an toàn.”
Chu Diễm gãi gãi đầu: “Thật sao? Có phải cậu sợ kỹ thuật của mình không tốt sẽ làm ngã vợ mình không? Nhưng mà bây giờ là mùa đông, quấn mình như quả cầu thế kia, cho dù có ngã cũng chẳng sợ.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, anh ta đã kêu lên“ái ái ái ái”.
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy nhìn sang, thì trông thấy vành tai anh ta có thêm một bàn tay, đang bị nhéo đến biến hình.
“Tiểu Vân, em mau buông tay đi... Ái ui đau c.h.ế.t mất, anh có làm gì em đâu?”
Thấy hai người Đồng Tuyết Lục đang nhìn bọn họ, lúc này Vương Tiểu Vân mới hừ một tiếng buông tai anh ta ra.
Cô ấy từ từ xuống khỏi yên sau xe đạp: “Em nhìn anh không vừa mắt, không được à?”
Vân Chi
Chu Diễm: QAQ
Nhìn khuôn mặt đầy oan ức và dáng vẻ mơ màng của anh ta là Vương Tiểu Vân thấy phiền lòng rồi. Cái gì mà có ngã cũng không sợ? Có thể nói ra như vậy, chứng tỏ anh ta là kẻ không có lương tâm!
Đồng Tuyết Lục thấy Chu Diễm còn chưa biết mình sai ở chỗ nào, khóe miệng nhếch lên.
Bốn người bước vào trong bệnh viện.
Ánh mắt Vương Tiểu Vân rơi trên bụng cô, lại liếc sang mình: “Nói ra thì tôi lớn hơn cô một tháng, thế mà bây giờ nhìn qua, bụng tôi lại nhỏ hơn cô rất nhiều.”
Khi mới mang thai cô ấy chẳng ăn được gì, sau đó khẩu vị tốt lên, cơ thể phình lên như khinh khí cầu được thổi phồng. Chỉ là người cô ấy mập lên không ít,nhưng mà bụng vẫn nhỏ hơn Đồng Tuyết Lục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-666-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-sau-muoi-sau.html.]
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Sao có thể so sánh như vậy được, trong bụng tôi có hai đứa, cô chỉ có một đứa.”
Vương Tiểu Vân nghiêng đầu nhìn cô, sau đó giơ tay lên sờ gương mặt đầy thịt của mình: “Trước kia hay nghe người ta nói “Đồng nhân bất đồng mệnh”, khi ấy tôi không hề có cảm giác gì, bây giờ so sánh với cô, tôi lại nhớ tới những lời này. Cô mang thai mà tay chân vẫn cực kỳ nhỏ, da cũng không nổi tàn nhang, đúng là hâm mộ c.h.ế.t người!”
Đồng Tuyết Lục: “Nghe nói sau khi sinh con xong tàn nhang sẽ tự nhạt đi.”
Ánh mắt Vương Tiểu Vân sáng lên: “Cô nói thật chứ?”
“Có người là như vậy, có người lại không nhạt đi được. Cho nên mới nói làm mẹ cực kỳ vĩ đại, không chỉ mang thai khổ cực, hơn nữa cơ thể còn bị tàn phá rất nhiều.”
Đồng Tuyết Lục cảm thán, sinh con sẽ làm phụ nữ nhanh già. Cô đã quyết định, sau khi sinh xong thai này tuyệt đối sẽ không sinh nữa.
Vương Tiểu Vân gật đầu đồng cảm: “Đúng thế. Đám đàn ông bọn họ không phải mang thai, còn tưởng rằng chúng ta mang thai dễ dàng như gà mái đẻ trứng, có ngã cũng chẳng sợ.”
Nói xong cô ấy hung hăng trừng mắt lườm Chu Diễm một cái.
Chu Diễm hơi ngớ ra, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình đã nói sai.
Liền vội vàng giải thích: “Vợ à, vừa rồi anh không có ý đó. Cho dù thế nào anh cũng sẽ không để em ngã. Nếu như có ngã, anh chắc chắn sẽ nhào qua chắn bên dưới, để em ngã lên người anh.”
Lúc này lửa giận trong lòng Vương Tiểu Vân mới nguội xuống, giận dỗi nói: “Hoa ngôn xảo ngữ, nói như rồng leo, làm như mèo mửa.”
Thấy dáng vẻ này của vợ mình, Chu Diễm biết đã qua cửa ải.
Ai ngờ một giây sau lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ôn Như Quy vang lên: “Chờ sau khi sinh con xong, tôi sẽ đi triệt sản.”
Sở dĩ phải nói sau khi sinh con ra, là bởi vì bây giờ anh vẫn đang uống thuốc để chống chọi với bệnh tâm thần phân liệt, không tiện đi phẫu thuật.
Ba người nghe thấy vậy đồng loạt giật mình.
Ngay sau đó trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên cảm giác ấm áp, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã nghĩ kỹ chưa? Lỡ đâu là hai cô con gái, mà ông nội lại muốn cháu trai thì phải làm thế nào?”
Ôn Như Quy nhìn cô: “Ông nội sẽ thông cảm. Anh không muốn thấy em cực khổ như vậy nữa.”
Hai vợ chồng Vương Tiểu Vân và Chu Diễm bị đút một mồm cẩu lương.
Vương Tiểu Vân nghiêng đầu nhìn Chu Diễm, lúc này anh ta mang gương mặt vừa khiếp sợ vừa bội phục.
Đột nhiên cô lại thấy phiền lòng, giơ chân qua hung hăng dẫm mạnh một phát vào mu bàn chân anh ta.
Chu Diễm: QAQ
Ôn Như Quy hại anh ta rồi, thế mà lại trở nên hoa ngôn xảo ngữ như thế, đúng là ghê tởm.