Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 665: Ly trà xanh thứ sáu trăm sáu mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:07:44
Lượt xem: 89
Thời tiết ngày một lạnh hơn, bụng của Đồng Tuyết Lục cũng càng ngày càng lớn.
Trước đó bác sĩ đã xác nhận, trong bụng cô đang mang thai đôi.
Hôm nay cô định đi siêu âm, thuận tiện xem giới tính của cục cưng trong bụng.
Vốn dĩ ông Ôn muốn đi cùng, nhưng mà trước đó hai ngày ông bị cảm lạnh. Thời tiết lạnh thế này, Đồng Tuyết Lục không để ông ra cửa.
Lúc này ông đang giương mắt nhìn hai người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục, mặt đầy tủi thân nói: “Vậy các cháu nhớ về sớm đấy nhé. Còn cháu nữa Như Quy, phải chăm sóc kỹ lưỡng cho Tuyết Lục và đứa nhỏ đấy.”
Ôn Như Quy gật đầu: “Vâng.”
Sau khi uống thuốc, tư duy của anh phản ứng chậm nửa nhịp so với trước kia, nhưng mà cả người tỉnh táo hơn, hơn nữa dạo gần đây số lần trông thấy Tiểu Húc càng ngày càng ít.
Lần trước bác sĩ Trần tới, ông ấy đã rất khiếp sợ và vui mừng trước tốc độ bình phục của anh.
Ông Ôn suy nghĩ một lát vẫn thấy không yên lòng: “Hay là để Tiểu Tông đi cùng các cháu nhé.”
Đáy mắt Ôn Như Quy hiện lên chút u ám, cánh tay đang đỡ Đồng Tuyết Lục run lên.
Đồng Tuyết Lục nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của anh, nhéo tay anh một cái: “Không cần đâu ông nội, để Như Quy chăm sóc cháu là được rồi. Hơn nữa hôm nay đồng nghiệp của Như Quy cũng đi khám thai, không sao đâu ạ.”
Ôn Như Quy nghiêng đầu, đối mắt với cô, u ám trong mắt tản đi.
Lúc này ông Ôn mới ý thức được mình vừa nói sai: “Được, vậy hai đứa đi đi, ông với Tiểu Tông sẽ ở nhà chờ các cháu.”
Đồng Tuyết Lục cười gật đầu, được Ôn Như Quy đỡ ra cửa.
Vừa bước ra khỏi cửa, gió lạnh đã thổi vào mặt, mặc dù Đồng Tuyết Lục quấn như quả cầu, nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Ôn Như Quy tiến lên nửa bước, dùng thân mình cản gió cho cô: “Hay là để anh tới mượn xe của đơn vị Phác Kiến Nghĩa nhé?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không cần đâu. Dùng xe công vào việc riêng, nếu như bị người ta tố cáo sẽ không hay. Hơn nữa anh đừng coi em như thủy tinh dễ vỡ có được không? Phụ nữ mang thai phải vận động thích hợp, mới tốt cho sức khỏe.”
Một tay Ôn Như Quy đỡ lấy lưng cô, một tay khác nắm tay cô, ừ một tiếng.
Anh nhớ lại mấy tháng trước cô hỏi thăm chuyện xe con, trong niên đại này một chiếc xe con đáng giá hai mươi mấy vạn, giá tiền này người bình thường không thể gánh nổi.
Mặc dù nhà họ Ôn có chút của cải, nhưng mà không bỏ ra được số tiền ấy.
Nhưng mà viện trưởng Trang từng nói với anh một chuyện, hiện giờ đất nước càng ngày càng có nhiều cơ hội vươn mình ra đấu trường quốc tế, quốc gia rất cần giải thưởng, chứng nhận quốc tế, ví dụ như giải Nobel.
Nếu như có thể mang vinh quang về cho đất nước, nhất định sẽ được thưởng hậu hĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-665-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-sau-muoi-lam.html.]
Nghĩ tới chuyện này, đôi mi dài rậm như chiếc bàn chải của anh khẽ rung động.
Đồng Tuyết Lục thấy anh phản ứng bình thường, trong lòng yên lặng thở dài một hơi.
Có thể là do tác dụng của thuốc, bình thường ngoại trừ suy nghĩ của anh trở nên chậm hơn, tình cách cũng không giống trước kia lắm, đã lâu rồi cô chưa được thấy dáng vẻ đỏ mặt mắc cỡ của anh.
Nghĩ lại dáng vẻ động một chút lại đỏ mặt trước kia, đúng là khiến người ta hoài niệm.
Nhưng mà con người nên biết đủ mới hạnh phúc, bây giờ anh ngày một tốt lên cô đã cảm ơn lắm rồi.
Vận may của bọn họ không kém, chỉ chờ khoảng mười phút xe buýt đã tới.
Sau khi lên xe buýt, bọn họ đi tới chỗ phía sau ngồi xuống.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu, đôi mắt đột nhiên sáng rực lên: “Như Quy, tuyết rơi rồi.”
Bên ngoài bông tuyết rơi ào ào tung bay, từng mảng nho nhỏ rơi vào trên cửa sổ xe buýt , trông rất đáng yêu.
Người đi đường bên ngoài thấy tuyết rơi cũng kinh ngạc hô lên. Năm nay mùa đông đến rất sớm, nhưng mãi mà vẫn chưa thấy tuyết rơi. Các cụ thường nói tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm mùa màng bội thu, mọi người đều lo lắng sang năm sản lượng lương thực không cao.
Bây giờ tuyết rơi càng ngày càng lớn, mang theo hy vọng của mọi người bay xuống theo. Rất nhanh trên mái hiên, trên cành cây đã phủ một tầng trắng xóa. Đám con nít muốn ra ngoài nghịch tuyết nhưng bị người nhà nhéo lỗ tai kéo về.
Ôn Như Quy nhìn ra ngoài theo ánh mắt cô, bông tuyết bay lượn trong gió, khiến cho mùa đông năm nay thêm phần lãng mạn.
Vân Chi
Anh chỉ liếc một cái, ánh mắt lại nhanh chóng thu về, rơi trên người cô.
Đồng Tuyết Lục nhìn một lúc lâu mới quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh.
Trong một hai tháng qua tình cảnh này đã xuất hiện vô số lần, trái lại cô không thấy kỳ lạ chút nào.
Cô tự nhiên nắm lấy tay anh, ghé đầu sang hỏi: “Lát nữa là có thể biết được giới tính của cục cưng nhà mình rồi. Anh thích con trai hay con gái?”
Đồng Tuyết Lục cho rằng anh sẽ nói con trai hay con gái đều được, hoặc sẽ nói một bé trai và một bé gái là đẹp nhất.
Nhưng lại nghe anh cất giọng trầm trầm nói: “Con gái.”
Đồng Tuyết Lục ngẩn người: “Cả hai đều là con gái?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Ừ, con gái giống em.”
Đừng giống anh, càng không cần bị bệnh giống như anh, tốt nhất là cả hai cô con gái đều có vẻ ngoài giống cô.