Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 662: Ly trà xanh thứ sáu trăm sáu mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:04:58
Lượt xem: 122
Để tranh giành, Trình Tú Vân không chỉ không đổi tên (dựa vào đâu mà bà ta phải đổi?), còn chiến trên mặt trận giá cả.
Cửa hàng món kho “Thơm hơn Lỗ Vị Hương” ở đối diện sợ sao?
Tất nhiên là không rồi, hơn nữa cũng đánh luôn tại chỗ.
Lỗ Vị Hương bán chân giò mười đồng được ưu đãi năm xu, bọn họ liền bớt đi một đồng.
Lỗ Vị Hương bán mười món ăn vặt được miễn phí thêm một món, bọn họ sẽ tặng hai món.
Tất cả mọi món ở Lỗ Vị Hương đều giảm phân nửa giá tiền, giá tiền bọn họ lập tức hạ thấp hơn một xu.
Tóm lại là rất điên cuồng, cực kỳ lắm tiền nhiều của .
Trình Tú Vân tức giận đau cả ngực.
Vân Chi
Mặc dù trong tay người đàn ông kia có chút tiền, nhưng mà cũng có hạn. Hơn nữa người đàn ông kia cũng không phải kẻ ngốc, chưa lấy ra hết tất cả vốn liếng.
Trình Tú Vân có thể khuyến mại, có thể xuống giá, nhưng không thể làm ăn lỗ vốn, mấu chốt là còn không thắng nổi người ta!
Tiệm đối diện nấu ăn ngon hơn bà ta, giá cả cũng rẻ hơn bà ta, phục vụ tốt hơn bà ta, lập tức cướp đi quá nửa cơ hội làm ăn của Lỗ Vị Hương.
Lỗ Vị Hương bị tồn rất nhiều hàng không bán được, hơn nữa trước đó vì tranh đấu đã thua thiệt không ít. Trình Tú Vân rất tức giận, ăn không ngon ngủ không yên, vất vả lắm mới nuôi được sắc mặt tốt lên lập tức lại trở nên tiều tụy.
Hôm nay, bà ta tới Lỗ Vị Hương.
Bà ta không trở về tiệm của mình, trái lại đi tới trước cửa tiệm đối diện, ngồi xuống, bắt đầu lau nước mắt.
“Số tôi khổ quá. Trước kia tôi còn tưởng mình đắc tội ai, lại muốn dùng trăm phương ngàn kế đối đầu với tôi như vậy. Sau khi hỏi thăm tôi mới vỡ lẽ, hóa ra cửa tiệm này là do con dâu tôi mở!”
Quần chúng hóng hớt kinh ngạc: “Tại sao con dâu bà lại làm vậy?”
Trình Tú Vân khóc thút tha thút thít: “Tôi cũng không thể hiểu nổi. Năm xưa vì không hợp tính cách với chồng trước, tôi đã ly dị, mấy năm nay mặc dù không thể ở bên cạnh chăm sóc con trai mình mỗi ngày, nhưng mỗi năm tôi đều tặng đồ qua bên đó. Nhiều năm qua tôi luôn muốn được gặp con mình một lần, nhưng mà ông nội thằng nhỏ lại không chịu để mẹ con chúng tôi gặp nhau.”
“Khoảng thời gian trước tôi nghĩ cách lén gặp mặt thằng bé một lần, mới biết thằng nhỏ đã bị ông nội dạy hư. Thằng bé cho rằng người làm mẹ là tôi đây vứt bỏ nó, cho nên nó vô cùng hận tôi. Hiện giờ con dâu tôi làm như vậy, sợ rằng cũng vì bị xúi giục.”
Mọi người không khỏi bắt đầu đồng tình với bà ta.
Trong thiên hạ không gì bằng cha mẹ, huống hồ người mẹ Trình Tú Vân này đã làm đủ tốt rồi, muốn trách thì hãy trách ông nội thằng bé, đã dạy hư cháu mình.
Trong niên đại này có rất nhiều người “Chính nghĩa”, thấy Trình Tú Vân đáng thương như vậy, thì không tới tiệm đối diện mua đồ ăn nữa, mà chuyển về mua bên Lỗ Vị Hương.
Cùng ngày, việc làm ăn của Lỗ Vị Hương bùng nổ, Trình Tú Vân vui vẻ tới mức suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, bà ta vẫn giở mánh khóe cũ, mỗi ngày đều khóc lóc diễn kịch trước mặt mọi người, khiến mọi người càng ngày càng đồng tình với bà ta.
Ngày thứ tư, bà chủ của “thơm hơn Lỗ Vị Hương” xuất hiện.
Đồng Tuyết Lục mặc áo măng tô màu xanh lá cây quân đội, hai gò má đỏ thắm, môi đỏ răng trắng, vừa nhìn đã biết là một người có cuộc sống thoải mái thư thái.
Mặc dù cô mặc áo măng tô quân đội, nhưng vẫn có thể thấy được bụng cô lộ ra. Nhưng mà trừ bụng, những nơi khác trên người cô đều không mập, không khác trước khi mang thai lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-662-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-sau-muoi-hai.html.]
Trình Tú Vân thấy bộ dáng này của cô thì ghen tị tới mức đôi mắt sắp lòi ra ngoài.
Bà ta đảo mắt một vòng, rồi lập tức bật khóc: “Con dâu, cuối cùng con cũng xuất hiện rồi. Khoảng thời gian này việc làm ăn của cửa tiệm mẹ đã rơi xuống vạn trượng, sắp bị con làm cho đóng cửa rồi. Con hãy bỏ qua cho mẹ đi, coi như mẹ cầu xin con đó!”
Mặc dù vẻ ngoài của Trình Tú Vân tiều tụy hơn trước không ít, nhưng giọng nói trong trẻo uyển chuyển, trong lúc diễn kịch khóc lóc chuyển âm cao thấp trập trùng, còn êm tai hơn cả đào hát trên sân khấu.
Mọi người thấy cô con dâu trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện, nghe theo tôn chỉ xem cuộc vui không chê chuyện lớn, nhao nhao chỉ trích Đồng Tuyết Lục.
“Trời đất bao la cha mẹ là lớn nhất, người trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng không có đạo đức, vậy mà còn đào hố cho mẹ chồng, phi!”
“Đúng thế. Trông cô ta xinh đẹp thế kia, không ngờ lòng dạ lại đen tối như vậy.”
“Tôi thấy thà bỏ ra thêm chút tiền còn hơn, mọi người đừng tới tiệm cô ta mua đồ nữa, ai mà biết được thứ cô ta bán ra có sạch sẽ hay không?”
Thấy mọi người đứng về phía mình, trên mặt Trình Tú Vân khóc hu hu hu, trong lòng lại cười như hoa nở.
Ai ngờ một giây sau đột nhiên hốc mắt Đồng Tuyết Lục cũng đỏ bừng, hai hàng nước mắt rơi xuống “Loạch xoạch”.
“Bác gái này nói đúng. Trời đất bao la cha mẹ là lớn nhất, tôi là con dâu, mẹ chồng bắt cô tôi cố ý đối đầu với bà ấy, sao tôi dám không làm theo cho được?”
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc.
Gì cơ gì cơ?
Chẳng lẽ đây là vở kịch do mẹ chồng con dâu, hai người tự biên tự diễn?
“Cô gái, cô nói rõ ra đi, đây là do mẹ chồng cô cố ý bắt cô làm như vậy à?”
Đồng Tuyết Lục lau nước mắt: “Không sai, mẹ chồng của tôi bảo tôi phải diễn kịch như vậy để lừa gạt mọi người. Cho dù mọi người mua của ai, thì người thu được tiền vẫn là chúng tôi. Tôi cảm thấy không thể làm như vậy, bởi vì quá thất đức, nhưng mà mẹ chồng tôi... Bà ấy... Nếu như tôi không làm theo, bà ấy sẽ tới đơn vị chồng tôi tố cáo chúng tôi không hiếu thuận.”
Từ trước tới giờ hiếu thuận với cha mẹ vô cùng quan trọng, một khi bị tố giác lên đơn vị, chắc chắn sẽ không giữ được công việc.
Mọi người lập tức hiểu ra.
“Chẳng trách, tôi đã bảo nào có người làm con nào lại ngang ngược như vậy rồi mà?”
“Đúng thế. Tôi còn thấy lạ là tại sao trước kia bà ta không đi tố cáo, bà ta nói mình không đành lòng, bây giờ mới biết hóa ra bị lừa, tôi nhổ vào!”
Vẫn là bác gái vừa rồi kích động, đã chạy tới trước mặt Trình Tú Vân, nhổ một bãi nước miếng vào mặt bà ta.
Suýt chút nữa Trình Tú Vân bị ghê tởm mà nôn mửa: “Mọi người đừng bị lừa, căn bản tôi chưa từng nói ra những lời đó, đều do cô ta vu khống hãm hại tôi. Mọi người xem, từ lúc nói chuyện đến bây giờ, cô ta chưa từng gọi tôi một tiếng mẹ nào...”
Đồng Tuyết Lục: “Mẹ.”
Trình Tú Vân: “...”
Nột chữ thôi mà, cô có thể gọi rất nhiều lần!
Trình Tú Vân thật sự không ngờ da mặt Đồng Tuyết Lục lại dày như vậy, lại không biết xấu hổ như vậy. Để g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta, thậm chí tiếng mẹ cô cũng gọi ra khỏi miệng!
Tức c.h.ế.t bà ta rồi!