Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 659: Ly trà xanh thứ sáu trăm năm mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:03:56
Lượt xem: 102
Cuộc nói chuyện giữa bác sĩ Trần và Ôn Như Quy kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi hai người bước ra từ trong thư phòng, mặt Ôn Như Quy rất bình tĩnh, trái lại bác sĩ Trần tỏ ra hơi kích động.
Bác sĩ Trần dùng tiếng Anh nói: “Tôi có thể xác định rằng cậu ấy mắc bệnh tâm thần phân liệt, hơn nữa bệnh tình đã kéo dài nhiều năm, gần đây bị đả kích nên bệnh tình đã nặng thêm. Dựa theo tình huống giống vậy, hẳn là hiện giờ cậu ấy đã rơi vào trạng thái tan vỡ mới phải.”
“Nhưng mà cậu Ôn vẫn suy nghĩ và suy luận rất rõ ràng, hơn nữa ý chí rất mạnh mẽ. Quan trọng nhất chính là, cậu ấy có ham muốn chữa trị rất mãnh liệt, đây là biểu hiện vô cùng tốt. Tôi rất có lòng tin đối với bệnh của cậu ấy.”
Ôn Như Quy không quá giống với những bệnh nhân tâm thần phân liệt mà trước kia ông ta từng tiếp xúc. Cho tới bây giờ ông ta chưa từng gặp ca bệnh nào như thế này, ông ta rất khâm phục ý chí mạnh mẽ của Ôn Như Quy.
Lần này ông ta tới đây vốn dĩ vì nể mặt bạn bè, hơn nữa đồng chí Tô trả thù lao rất cao nên ông ấy mới đồng ý tới. Nhưng mà vừa rồi sau khi trò chuyện với Ôn Như Quy, ông ấy đã nảy sinh hứng thú nồng đậm đối với ca bệnh của anh.
“Theo như cái nhìn của bác sĩ Trần thì anh ấy có cần uống thuốc gì không vậy?”
Sau khi bác sĩ Trần nói những lời này, hai mắt Đồng Tuyết Lục tỏa sáng, mây đen đè nặng trong lòng cô nhiều ngày lập tức tản ra.
Bác sĩ Trần gật đầu: “Có. Đối với bệnh tâm thần phân liệt, ngoại trừ chăm chỉ khai thông để chữa trị, thì uống thuốc là biện pháp hữu hiệu nhất. Nhưng mà tôi phải nhắc trước cho cô biết, loại bệnh này chỉ có thể kiềm chế và xoa dịu, không thể chữa trị triệt để. Nếu như từ nay về sau không chịu đả kích nữa, có thể cả đời sẽ không tái phát.”
“Chỉ khi nào bị kích thích thì mới có thể dẫn đến bệnh tình nặng thêm. Đến lúc đó, rất có thể thuốc thang gì cũng vô ích. Vì thế, tôi cần người thân phối hợp về mặt này.”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đương nhiên rồi. Bác sĩ Trần, ông cần gì cứ việc sai bảo chúng tôi, nhà chúng tôi tình nguyện phối hợp hết mình.”
Bác sĩ Trần nghe vậy gật đầu một cái, cực kỳ hài lòng với câu trả lời này của Đồng Tuyết Lục.
Đối với người mắc bệnh về tâm lý, bản thân tình nguyện là một chuyện, người nhà quan tâm tới việc chữa trị cũng mang tác dụng cực kỳ quan trọng. Người nhà quan tâm tới người mắc bệnh sẽ khiến người bệnh cảm nhận được sự ấm áp, có trợ giúp rất lớn đối với việc ổn định bệnh tình.
Ông ta đã từng tiếp xúc với không ít người mắc bệnh về tâm lý. Có vài gia đình, người nhà của người bệnh không chỉ không quan tâm bọn họ, lại còn chê trách và ghét bỏ họ, như vậy chỉ khiến bệnh tình của người bệnh càng nặng thêm, thậm chí cuối cùng dẫn đến tinh thần thất thường.
Đồng Tuyết Lục phiên dịch lại những lời của bác sĩ Trần cho những người khác nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-659-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-nam-muoi-chin.html.]
Ông Ôn kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng, nắm tay bác sĩ Trần nói: “Cảm ơn ông, bác sĩ Trần. Tuyết Lục, cảm ơn trong tiếng Anh nói thế nào?”
Đồng Tuyết Lục: “Thank you!”
Ông cụ Ôn: “San Q!”
Nghe thấy tiếng Anh kém chất lượng của ông Ôn, mọi người không nhịn được đều bật cười.
Ông Ôn không cảm thấy có gì phải xấu hổ cả. Chỉ cần cháu trai có thể khỏe lại, bảo ông bắt đầu học tiếng Anh từ bây giờ, ông cũng đồng ý.
Hai cha con bác sĩ Trần và Tô Việt Thâm ở lại Kinh Thị năm ngày mới đi.
Trong năm ngày này, hôm nào bác sĩ Trần cũng tới chữa trị tâm lý cho Ôn Như Quy. Lần này ông ấy tới còn mang theo một vài loại thuốc cơ bản, có vài loại cần phải chờ đến khi ông ấy trở về Hương Giang mới có thể gửi tới được.
Nhưng tình trạng bệnh của Ôn Như Quy đã thay đổi rất rõ ràng, biến hóa lớn nhất chính là vào buổi tối, cuối cùng anh cũng chịu nhắm mắt lại ngủ.
Trước kia trong lòng anh vẫn luôn giãy giụa, anh không ngừng thuyết phục mình Đồng Tuyết Lục là thật, cô sẽ không biến mất hoặc là rời khỏi mình, nhưng mà Tiểu Húc lại không ngừng đả kích anh.
Anh rơi vào tình trạng khủng hoảng cực điểm, mỗi thời mỗi khắc đều không dám nhắm mắt lại, không dám rời mắt khỏi người Đồng Tuyết Lục. Anh lo rằng cô sẽ biến mất.
Mặc dù Đồng Tuyết Lục từng dùng rất nhiều cách để khuyên nhủ anh. Nhưng mà đối với người bệnh mà nói, bọn họ cũng chẳng có cách nào để khống chế bản thân mình, nếu không thì đã chẳng nói là bị bệnh.
Con người không ăn cơm sẽ chết, thức đêm trong thời gian dài không ngủ cũng sẽ đột quỵ. Trước kia bởi vì mỗi ngày Ôn Như Quy chỉ ngủ có một hai tiếng, mọi người vô cùng lo lắng.
Bây giờ dưới sự giúp đỡ giúp đỡ của thuốc, bệnh tình của Ôn Như Quy dần dần ổn định lại, điều này khiến cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này Ôn Như Quy đang nằm trên giường, đôi mi dài rậm dần dần phủ một bóng mờ nhỏ xuống phía dưới đôi mắt anh, giống như hai chiếc bàn chải nhỏ.
Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh, trái tim mềm nhũn.
Cô tin chắc rằng mọi chuyện rồi sẽ khá hơn.