Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 651: Ly trà xanh thứ sáu trăm năm mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:53:57
Lượt xem: 81
Bởi vì chuyện của Ôn Như Quy, không khí của hai nhà Ôn và Tiêu rất nặng nề.
Phác Kiến Nghĩa đánh xe trả về đồn công an xong, sau đó vội vàng trở về nhà họ Ôn.
Già trẻ hai nhà Ôn và Tiêu, còn có một người đang mang thai, lúc này anh ta không thể rời khỏi đây được.
Mặc dù Ôn Như Quy đã cố hết sức đấu tranh với bệnh của mình, nhưng loại bệnh này không phải có thể lập tức khỏi hẳn, bất kể anh có kháng cự như thế nào, Tiểu Húc vẫn không rời đi.
Khi thì cậu ta khuyên nhủ Ôn Như Quy, bảo anh đừng tin tưởng người khác, khi thì lại đả kích anh là người điên, khiến Ôn Như Quy sụp đổ, tình trạng rất không ổn định.
Hơn nữa lúc này, trong mắt anh không nhìn thấy những người khác, chỉ cần Đồng Tuyết Lục vừa rời khỏi tầm mắt anh, anh sẽ trở nên cực kỳ lo âu và gắt gỏng.
Dáng vẻ này của anh, khiến Đồng Tuyết Lục không dám rời khỏi anh nửa bước.
Chú Tông bưng cháo thịt đã nấu xong đến đây, ánh mắt đỏ bừng: “Cháo đã nguội rồi, các cháu mau ăn đi.”
Lúc nói lời này, ông ấy nhìn Ôn Như Quy, hy vọng đối phương có thể đáp lại mình.
Nhưng người kia giống như không nhìn thấy chú ấy, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Đồng Tuyết Lục không chớp.
Mũi chú Tông chua xót, vội vàng xoay người ra ngoài.
Đồng Tuyết Lục đưa cháo thịt đến trước mặt Ôn Như Quy: “Đói bụng chưa? Nhanh ăn đi.”
Con ngươi đen như mực của Ôn Như Quy nhìn cô, chậm rãi lắc đầu: “Anh không muốn ăn.”
Anh không cảm thấy đói bụng chút nào, ngược lại ngửi thấy mùi đồ ăn thì có cảm giác buồn nôn.
Đồng Tuyết Lục sờ sờ bụng mình: “Mặc dù em và con rất đói, nhưng mà chúng ta là người một nhà, nếu anh không muốn ăn, vậy em và con sẽ không ăn giống anh.”
Ôn Như Quy nhíu mày lại, đẩy cháo thịt đến trước mặt cô: “Em và con phải ăn.”
Đồng Tuyết Lục cười lắc đầu: “Từ hôm nay trở đi, em và con muốn cùng tiến cùng lùi với anh. Anh làm gì chúng em cũng ủng hộ anh, ở bên cạnh anh, mãi mãi sẽ không rời bỏ anh.”
Lông mày Ôn Như Quy nhíu chặt, sau đó cầm lấy thìa bên cạnh múc một thìa cháo bỏ vào trong miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-651-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-nam-muoi-mot.html.]
Cảm giác ghê tởm dâng lên cổ họng, anh cố gắng rất nhiều mới không để bản thân nôn ra, sau đó chịu đựng cơn buồn nôn mà nuốt cháo xuống.
Thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Đồng Tuyết Lục khổ sở muốn khóc, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ: “Cha đứa nhỏ ngoan quá, vậy em và con cũng muốn ăn.”
Người bị bệnh tâm thần, có một số người đột nhiên sẽ ăn uống vô tội vạ, nhưng có một số người lại cực kỳ ghét bỏ đồ ăn. Lúc này cần có người ở bên cạnh khuyến khích bọn họ, nhưng lại không thể buông thả để bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Vân Chi
Nghe thấy cô khen mình ngoan, khóe miệng Ôn Như Quy hơi cong lên, sau đó lại múc thêm một thìa nữa từ từ ăn.
Đồng Tuyết Lục thật sự rất đói bụng, trước đó lo lắng tình hình của anh nên không cảm thấy, lúc này vừa buông lỏng, chỉ cảm thấy đói bụng đến dạ dày cũng sắp co rút lại.
Cô gần như là ăn như hổ đói, ăn tròn ba bát mới buông bát trong tay xuống.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy đang nhìn cô, cháo trước mặt anh đã ăn xong một nửa, rõ ràng là ăn không vào nữa.
Đồng Tuyết Lục không tiếp tục ép anh, lấy khăn tay ra lau khóe miệng cho anh: “Chúng ta ngồi một chút, sau đó đi tắm rồi ngủ, được không?”
Thấy cô không trách móc mình ăn không hết, trong lòng Ôn Như Quy thở phào một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi gật đầu.
Ông Ôn ở ngoài cửa sổ thấy một màn như vậy, giơ tay lên xoa mắt, sau đó được chú Tông dìu sang nhà họ Tiêu bên kia.
Lúc trước, Tư lệnh Tiêu rất tức giận chuyện ông ấy che giấu bệnh tình của Ôn Như Quy, nhưng lúc này thấy dáng vẻ này của ông ấy cũng không nhẫn tâm kích thích ông ấy thêm nữa, nhưng trong lòng kìm nén đến luống cuống, đành phải mím môi không nói lời nào.
Ông Ôn nhìn ông ấy, thở dài nói: “Lão bảo thủ, chuyện này tôi rất xin lỗi Tuyết Lục, rất xin lỗi nhà họ Tiêu các ông, ông muốn mắng thì cứ mắng đi, đừng nhịn c.h.ế.t mình.”
Tư lệnh Tiêu hừ mũi một tiếng: “Ông cho rằng tôi không dám mắng ông sao, ông cái đồ bảo thủ này, nếu sớm biết ông là người ích kỷ như vậy, tôi ngay cả liều cái mạng già này cũng không để cho Tuyết Lục gả đến nhà họ Ôn các ông!”
Tư lệnh Tiêu một lòng một dạ bất bình vì cháu gái, nếu như ông ấy biết Đồng Tuyết Lục đã sớm biết bệnh tình của Ôn Như Quy mà vẫn khăng khăng muốn gả cho anh, chỉ sợ sẽ tức giận đến ói máu.
Ông Ôn cúi đầu, dáng vẻ giống như già đi vài tuổi: “Ông cứ mắng đi, tôi không cãi lại là được.”
Chuyện này là ông ấy làm thẹn với lòng, dù sao thì hai mươi mấy năm qua, Ôn Như Quy vẫn chưa từng tái phát bệnh, ông ấy còn tưởng rằng anh đã khỏe rồi, cho nên mới giấu diếm đi.
Ai ngờ chuyện lại thành ra như vậy, đều do người đàn bà Trình Tú Vân kia!