Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 649: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi chín

Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:51:51
Lượt xem: 100

Hai người còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy kẻ trộm, không ngờ lại nhìn thấy một đống lộn xộn đầy đất, và Ôn Như Quy đang ngồi giữa đống đồ ấy.

Lúc này, Ôn Như Quy tóc tai tán loạn, anh ôm lấy đầu mình, hét lên “Cậu cút đi cho tôi” với không khí.

Cái chổi trong tay ông Ôn rơi xuống đất, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy giàn giụa.

Ông ấy đã từng thấy hình ảnh này trên người Ôn Như Quy vào hai mươi năm trước, sau đó anh không hề nói chuyện một mình nữa, mà bắt đầu không để ý tới mọi người xung quanh, mãi cho đến vài năm sau gặp được Tiêu Bác Thiệm, anh mới từ từ tốt lên.

Ông ấy cho rằng anh đã khỏi bệnh từ lâu rồi, sao đột nhiên lại phát bệnh?

Lúc còn nhỏ khi Ôn Như Quy phát bệnh, chú Tông chưa đến nhà họ Ôn, cho nên lúc này nhìn thấy vành mắt ông Ôn đỏ bừng, dáng vẻ giống như bị thứ gì đó đánh ngã trong nháy mắt, lập tức lo lắng hỏi: “Tư lệnh, ngài làm sao vậy?”

Ông Ôn nghiến chặt răng, ổn định cảm giác hoa mắt chóng mặt đang kéo tới từng cơn: “Tiểu Tông, Như Quy phát bệnh rồi, cậu mau đi tìm Tuyết Lục về đây.”

Đáy mắt chú Tông lộ vẻ mê mang, rõ ràng là không hiểu sao đột nhiên Ôn Như Quy lại phát bệnh, có điều ông ấy đã quen nghe lệnh rồi, đồng ý xong lập tức chạy đến phòng ngủ phía Đông.

Không tìm thấy người trong phòng ngủ, ông ấy lại chạy đến phòng khách tìm kiếm, sau đó trông thấy tờ giấy nhắn mà Đồng Tuyết Lục để lại.

Ông ấy vội vàng gọi điện thoại đến căn cứ.

Đúng lúc Chu Diễm vừa quay về, nhận được điện thoại vội vàng chạy ra ngoài, cũng may Đồng Tuyết Lục vẫn chưa đi khỏi.

Nghe thấy Ôn Như Quy đã về nhà, suýt nữa nước mắt c Đồng Tuyết Lục đã tuôn rơi: “Đồng chí Phác, làm phiền anh đưa tôi về ngay lập tức.”

“Được.”

Phác Kiến Nghĩa đáp.

...

Lần này trở về, tốc độ lái xe của Phác Kiến Nghĩa nhanh chưa từng thấy.

Chỉ tốn một tiếng hai mươi phút, xe đã dừng trước cửa tứ hợp viện.

Xe vừa dừng lại, Đồng Tuyết Lục đã mở cửa xe xông thẳng ra ngoài, Phác Kiến Nghĩa thấy vậy, trái tim suýt nữa nhảy lên cổ họng.

Đáng sợ thật, nếu chuyện này có gì sơ sẩy, bảo anh ta biết ăn nói thế nào với nhà họ Ôn đây?

Tiêu Miên Miên nhìn thấy chị gái về, ngọt ngào chào đón: “Chị, chị về rồi...”

Còn chưa nói xong, Đồng Tuyết Lục đã chạy qua người cô bé giống như một cơn gió.

Mái tóc dài của Tiên Miên Miên bị gió thổi tung bay, rồi rơi xuống dưới khiến cô bé mờ mịt.

Vừa rồi là chị gái à? Sao chạy còn nhanh hơn cả ô tô vậy?

Hơn nữa, chị gái còn không hề để ý đến cô bé, cho nên tình cảm đều dần dần biến mất có phải không QAQ?

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục không đếm xỉa tới những người khác, chạy đến nhà kho, từ xa đã nhìn thấy ông Ôn đang đứng trước cửa, dáng vẻ giống như đã già hơn vài tuổi.

“Ông nội, Như Quy đâu?”

Ông Ôn nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, sợ tới mức râu suýt nữa cũng dựng lên: “Đứa bé này, cháu chạy chậm một chút.”

Một đứa đã xảy ra chuyện, nếu còn thêm đứa nữa, trái tim của ông sẽ không thể chịu đựng được đâu.

Đồng Tuyết Lục hỏi lại lần nữa: “Ông nội, Như Quy đâu? Anh ấy sao rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-649-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-chin.html.]

“Ở bên trong, không cho ông vào.” Ông Ôn nhìn cửa nhà kho, ánh mắt hơi ướt: “Tuyết Lục, ông nội rất xin lỗi, lúc trước, ông nội đã không nói thật với cháu.”

“Lúc còn nhỏ, Như Quy từng phát bệnh, sau đó nó dần dần tốt hơn, ông còn cho rằng nó sẽ không tái phát nữa...”

Trước kia, ông ấy từng nhắc đến chuyện khi còn bé của Ôn Như Quy trước khi cưới, nhưng đối với chuyện anh từng phát bệnh, ông ấy lại ích kỷ giấu diếm đi.

Ông ấy không muốn Đồng Tuyết Lục vì chuyện này mà sợ hãi Ôn Như Quy, càng lo lắng cô sẽ vì thế mà sẽ chán ghét Ôn Như Quy, thậm chí bỏ anh.

Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi, nói: “Ông nội, cháu đã biết rồi.”

Ông Ôn nghe thấy thế, ánh mắt trợn từng, trong mắt lập tức dâng lên vẻ đau thương.

Điều này có nghĩa là bệnh tình của Ôn Như Quy đã tái phát từ lâu, thậm chí chưa từng khỏi hẳn!

Đồng Tuyết Lục lướt qua ông Ôn, đi đến cửa nhà kho, khóe miệng cong lên: “Như Quy, em là Tuyết Lục đây, em muốn gặp anh, anh có thể để em vào trong không?”

Trong phòng không có tiếng động gì.

Lúc này, Ôn Như Quy giống như con thú bị nhốt trong lòng, bị nhốt trong thế giới của riêng anh, đột nhiên một giọng nói trong trẻo rẽ qua tầng tầng mây đen truyền đến.

Trái tim anh khẽ run rẩy, ánh mắt đục ngầu dần dần trở nên sáng hơn.

Đồng Tuyết Lục không hề nổi giận: “Hôm nay em đã đi qua rất nhiều con đường, chân em đau quá. Như Quy, anh có thể đi ra đây xoa bóp giúp em một chút được không?”

Vẫn không có hồi âm như cũ.

Lúc này, Ôn Như Quy ở trong phòng đang giãy giụa trong đau khổ.

Anh muốn đứng dậy ra mở cửa, nhưng Tiểu Húc ở bên cạnh lại lạnh lùng nói với anh: “Chúng tôi đều là giả, tôi là giả, cha tôi là giả, Đồng Tuyết Lục vợ của cậu cũng là giả.”

“Cho đến bây giờ, chúng tôi đều không hề tồn tại, chúng tôi là do cậu tưởng tượng ra, cậu chính là kẻ điên!”

Ngũ quan Ôn Như Quy vặn vẹo, anh muốn nói bản thân không phải người điên, Đồng Tuyết Lục không phải giả, nhưng anh không thể phát ra âm thanh nào.

Đồng Tuyết Lục nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra: “Như Quy, anh có nhớ rất lâu trước đây, em đã từng nói một câu với anh không?”

“Em nói, bất kể xảy ra chuyện gì, anh phải nhớ kỹ rằng em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, cho dù anh biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không rời bỏ anh.”

Trong đầu Ôn Như Quy xuất hiện hình ảnh ngày đó, Đồng Tuyết Lục ôm lấy anh, hôn lên cánh môi anh, xúc cảm chân thật ấygiống như còn vương vấn trên môi.

Vậy sao cô có thể là giả được?

Anh vùng vẫy đứng dậy khỏi mặt đất, chỉ là một hành động đơn giản như vậy thôi, lại giống như tiêu tốn tất cả sức lực của anh.

Tay chân anh trở nên cực kỳ không hài hòa, cả người mềm nhũn, mệt mỏi, mất mấy chục phút anh mới có thể đứng lên được.

Còn Tiểu Húc ở bên cạnh vẫn không ngừng đả kích anh: “Như Quy, cậu đừng để ý đến cô ta, cô ta là giả, tôi mới là thật, tôi chính là bạn của cậu, tôi đã ở bên cạnh cậu hai mươi mấy năm rồi.”

“Có một ngày cô ta sẽ rời bỏ cậu, sẽ biến mất trong thế giới của cậu. Cô ta sẽ chán ghét cậu và ruồng bỏ cậu giống như mẹ cậu, chỉ có tôi mới có thể mãi mãi làm bạn với cậu, đừng ra ngoài, chúng ta trốn đi, để cho bọn họ mãi mãi không tìm thấy chúng ta nữa!”

Cuối cùng Ôn Như Quy cũng đứng lên được.

Anh vịn vào chiếc bàn bên cạnh, đôi mắt đen như mực nhìn Tiểu Húc nói: “Tôi không tin lời cậu nói, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này ghét tôi, cô ấy cũng sẽ không chán ghét tôi.”

“Còn nữa, cho dù cô ấy là giả, tôi cũng chỉ muốn ở cùng cô ấy, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa!”

“Tiểu Húc” giật mình, giống như đã bị đả kích rất lớn, kinh ngạc nhìn anh bước từng bước đến trước cửa.

Loading...