Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 645: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:47:53
Lượt xem: 17
Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, một lúc lâu sau tim vẫn đập rất nhanh.
Không biết có phải là vì mang thai khiến cô trở nên rất nhạy cảm hay không, trong lòng cô có dự cảm chẳng lành.
Bên ngoài truyền đến tiếng sủa của Bánh Trung Thuvà Bánh Bao Chảy, chú chó con Bánh Bao Chảy này có vẻ hơi ngốc nghếch so với Bánh Trung Thu trời sinh diễn sâu, chỉ riêng chuyện đi vệ sinh thôi, Bánh Trung Thu phải dạy nửa tháng nó mới học được.
Gần đây, Bánh Trung Thu đang dạy nó ngửi mùi, để nó nhanh chóng biết giữ nhà bảo vệ chủ, nhưng rõ ràng là nhiệm vụ này hơi khó khăn với nó, mỗi lần Bánh Bao Chảy đều khiến cho Bánh Trung Thu tức giận đến mức sủa vang.
Ánh mắt trời chiếu vào từ cửa sổ, rải một lớp vàng óng ánh trên mặt đất. Gió thổi tới, rèm che nhẹ nhàng bay lên.
Loại cảm giác năm dài tháng rộng yên tĩnh này khiến cho lòng cô có chút an bình.
Cô xuống giường, vừa mới ra khỏi cửa phòng đã thấy chú Tông nhô đầu ra từ nhà bếp: “Tuyết Lục, cháu dậy rồi à? Đói bụng chưa, chú đang hầm canh bồ câu trong bếp, cháu có muốn ăn ngay bây giờ không?”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên: “Cảm ơn chú Tông, đúng lúc cháu hơi đói bụng, bây giờ cháu sẽ đi bưng đến đây.”
Chú Tông vội vàng xua tay: “Không cần, không cần đâu, chút chuyện nhỏ này để chú làm là được rồi.”
“À phải, ông nội đi đâu rồi ạ?”
“Trước đây, Như Quy từng nói cháu thích hoa, hôm nay thấy có người bán hoa ngoài chợ, Tư lệnh đi xem thử, chú cũng đang chuẩn bị ra ngoài tìm ông ấy đây.”
Chú Tông vừa nói, vừa bưng canh đến đặt trong phòng khách.
Đồng Tuyết Lục rửa tay sạch sẽ rồi đi vào: “Vậy chú Tông mau đi đi, tránh ông nội chờ lâu lại sốt ruột.”
Chú Tông đồng ý một tiếng, rồi cầm giỏ rau lên đi ra ngoài.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Đồng Tuyết Lục cầm thìa uống một ngụm canh, thanh đạm dễ chịu, cực kỳ phù hợp với khẩu vị hiện giờ của cô.
Từ khi mang thai, khẩu vị của cô trở nên rất kỳ lạ, người khác hoặc là muốn ăn chua, hoặc là muốn ăn cay, khẩu vị của cô lại bất thình lình trở nên thanh đạm.
Sau khi uống canh xong, đột nhiên cô nghĩ tới giấc mơ vừa rồi, giấc mơ đó chân thật như thế, quan trọng nhất là cho đến bây giờ, cô chưa từng thấy Ôn Như Quy sụp đổ như vậy.
Cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng.
Đồng Tuyết Lục cầm bát canh đến nhà bếp rửa sạch, trở về lập tức gọi điện thoại đến căn cứ, điện thoại đổ chuông rất nhiều lần nhưng không có ai nghe máy.
Cảm giác bất an càng lúc càng lớn hơn, cô tự an ủi mình có thể là bây giờ Ôn Như Quy đang bận, hoặc là không ở văn phòng, cho nên mới không nhận điện thoại.
Cúp điện thoại, cô đỡ em đi vòng quanh phòng khách, muốn dùng cách này để phân tán lực chú ý của bản thân, khiến bản thân không cần phải lo lắng như vậy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-645-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-lam.html.]
Nhưng biện pháp rất có ích trong ngày thường này, hiện giờ lại mất đi tác dụng.
Đồng Tuyết Lục đợi mười lăm phút, không nhịn được lại gọi điện thoại đến văn phòng căn cứ.
Vẫn không có ai nghe máy như cũ.
Cúp điện thoại, cô suy nghĩ một chút, lại cầm lấy điện thoại gọi lên một cuộc đến phòng trực điện thoại: “Xin chào, tôi muốn tìm Ôn Như Quy.”
Người nhận điện thoại là An Nguyệt Mai, cô ấy lập tức nhận ra giọng Đồng Tuyết Lục: “Cô là vợ của sở trưởng Ôn phải không?”
“Phải, tôi gọi điện thoại đến phòng làm việc của anh ấy nhưng không có ai nhấc máy, tôi có chút việc gấp muốn tìm anh ấy, không biết lúc này có phải anh ấy đang bận hay không.”
Vân Chi
“Mười phút sau cô hãy gọi lại, để tôi đi xem thử giúp cô.”
“Được, cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo.”
Đồng Tuyết Lục nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian trôi qua từng giây từng phút, vừa hết mười phút, cô lập tức gọi lại.
Dường như An Nguyệt Mai phải chạy đến nghe điện thoại, giọng nói nghe có chút thở gấp: “Đồng chí Đồng, tôi đã tìm rồi, sở trưởng Ôn không ở trong văn phòng của mình, cũng không ở trong phòng thí nghiệm. Có người nói thấy anh ấy đã ra ngoài từ nửa tiếng trước, có điều đi đâu tôi cũng không biết.”
Không hiểu sao trái tim Đồng Tuyết Lục lại đập nhanh hơn một chút: “Vậy phiền cô có thể giúp tôi gọi đồng chí Chu Diễm đến nghe điện thoại hay không.”
“Được chứ, cô chờ một chút.”
Lần này, An Nguyệt Mai buông điện thoại, chưa đầy hai phút đã quay về.
Chu Diễm nghe thấy Đồng Tuyết Lục gọi điện thoại tìm mình, vẻ mặt mờ mịt: “Xin chào, tôi là Chu Diễm.”
“Đồng chí Chu, tôi là Tuyết Lục, tôi nghe đồng chí An nói Như Quy đã ra ngoài, tôi muốn phiền anh giúp tôi hỏi thăm một chút xem anh ấy đã đi đâu được không?”
Chu Diễm có chts giật mình, gật đầu: “Có thể, bây giờ tôi lập tức đi hỏi thăm một chút, lát nữa có tin tức tôi sẽ gọi lại cho cô.”
“Cảm ơn anh, đồng chí Chu.”
Cúp điện thoại, Chu Diễm xoa cằm đi ra ngoài, vừa đi vừa nói thầm, anh ta cảm thấy vợ của Ôn Như Quy thật sự rất dính người.
Có điều không biết tại sao, trong lòng anh ta lại mơ hồ có chút hâm mộ. Từ sau khi vợ anh ta mang thai, lòng dạ đều đặt hết trên người đứa bé, hoàn toàn không để ý đến cha đứa bé như anh ta.
Rất quá đáng QAQ.