Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 637: Ly trà xanh thứ sáu trăm ba mươi bảy

Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:27:26
Lượt xem: 115

Sử Tinh Nhụy nhảy từ trên ghế xuống, quay sang mẹ cô bé tay đ.ấ.m chân đá, nói ra lời chanh chua cay nghiệt.

Trình Tú Vân vừa né tránh tay chân cô bé, vừa giận đến mức suýt hộc máu: “Ai dạy con nói những lời đó? Mẹ là mẹ của con, sao có thể hỗn lão xấc xược với mẹ như vậy hả?”

“Tôi không cần người mẹ như bà, bà trả tóc lại cho tôi hu hu hu...”

Mấy năm trước tính tình của Sử Tinh Nhụy khá tốt, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của bà ta còn có thể khống chế một chút. Nhưng mà sau khi Sử Tuấn Dân chết, hai cha con Sử Tuấn Quân tới nhà bọn họ, trong nhà tối tăm rối loạn, ngày nào cũng ồn ào không dứt.

Cũng chính là bắt đầu từ khi ấy, tính tình Sử Tinh Nhụy càng ngày càng xấu đi, đến bây giờ bà ta đã hoàn toàn không dạy được cô bé.

Sử Tinh Nhụy quyền cước đ.ấ.m đá mẹ cô bé một trận mới khóc lóc chạy đi.

Tóc Trình Tú Vân cũng bị lây chấy, chỉ có thể cắt ngắn theo. Tất nhiên bà ta không có dũng khí cắt đầu đinh, chỉ cắt thành tóc ngắn.

Dáng mặt bà ta hợp với tóc dài hơn, hiện giờ cắt thành tóc ngắn không hề tân thời chút nào, cộng thêm dạo gần đây bà ta gầy hóp cả má lại, còn mọc thêm không ít tóc trắng, người trong gương nhìn qua như một bà lão năm sáu chục tuổi.

Trình Tú Vân nhìn bản thân trong gương, có vẻ như bị giật mình, ánh mắt trợn trừng, mặt đầy vẻ không thể tin được.

Bà ta giơ tay sờ lên mặt mình, rất nhiều nếp nhăn, còn vàng khè thô ráp, gần như không thể nhận ra bản thân.

Bà ta biến thành dáng vẻ này từ bao giờ vậy?

Thợ cắt tóc thấy bà ta không động đậy, cất giọng ồm ồm bảo: “Tổng cộng một đồng.”

Trình Tú Vân gạt bỏ thương cảm về nhan sắc của mình, lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi: “Sao lại đắt thế? Không phải bình thường trẻ con ba mao, người lớn bốn mao sao?”

Thợ cắt tóc nói: “Đó là giá tiền của năm ngoái rồi, hiện giờ đã lên giá, người lớn sáu mao, trẻ con bốn mao.”

Trình Tú Vân lập tức xót ruột không thôi, móc ra vài đồng một hai xu và một đồng hai mao, gộp tất cả lại vẫn còn thiếu ba xu nữa.

Vân Chi

Thợ cắt tóc xua tay: “Được rồi, không thèm ba xu của bà nữa.”

Trình Tú Vân thấy vậy trong lòng không có chút cảm kích nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bà ta từng là cô bảy được cưng chiều nhất nhà họ Trình, là con cưng của nhà họ Trình, chưa bao giờ phải phiền não về tiền bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-637-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-ba-muoi-bay.html.]

Nhưng hiện tại bà ta đã già trước tuổi, biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn bị người ta làm nhục vì ba xu tiền. Sao bà ta lại lầm lỡ đến bước đường này?

Bà ta nhớ lại khi vừa kết hôn, không phải cuộc sống hôn nhân cùng với Sử Tu Năng, mà là cùng với Ôn Nguyên Tân, cha của Ôn Như Quy.

Mặc dù Ôn Nguyên Tân là lão thô kệch, nhưng đối xử với bà ta rất tốt, giao hết toàn bộ tiền lương cho bà ta, dù bà ta có muốn mua gì, ông cũng không có ý kiến.

Nếu như khi đó bà ta tự tìm đường c.h.ế.t thông đồng với Sử Tu Năng, hiện giờ có lẽ bà ta đã là phu nhân tư lệnh, trải qua cuộc sống người người hâm mộ rồi.

Giờ phút này, cuối cùng trong lòng Trình Tú Vân đã hối hận.

Đột nhiên bà ta không muốn trở lại căn nhà thuê chung với chật hẹp, không muốn nhìn thấy cái đầu hói và bụng bia đầy mỡ của Sử Tu Năng nữa, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ hỗn láo xấc xược của Sử Tinh Nhụy.

Bà ta đi lững thững trên đường không có mục đích, không biết sẽ đi đến nơi nào. Trời đất bao la, lại chẳng có nơi nào chứa chấp bà ta.

Bất tri bất giác, bà ta đã đi tới khu tập thể gia đình quân nhân.

Người gác cổng không nhận ra bà ta, cản bà ta lại: “Tìm ai?”

Lúc này Trình Tú Vân mới lấy lại tinh thần, không ngờ mình lại quay về chỗ ở trước kia của bà ta với Ôn Như Quy. Bà ta đang định báo tên Ôn Như Quy, thì trông thấy hai người phụ nữ bước ra từ bên trong.

Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: “Không, không tìm ai, tôi đi nhầm chỗ.”

Nói xong bà ta vội vàng xoay người chạy mất.

Giọng nói của hai bà lão kia truyền tới từ phía sau...

“Sao tôi thấy người vừa rồi hơi quen mắt nhỉ? Hình như là vợ trước từng ly hôn của Tiểu Ôn thì phải?

“Không phải chứ? Người phụ nữ kia nhìn qua phải gần sáu mươi rồi, vợ trước của Tiểu Ôn mới khoảng năm mươi thôi, hơn nữa người hai nhà không còn qua lại với nhau nữa, cô ta còn mặt mũi nào tới đây?”

“Bà nói đúng lắm, chắc tôi nhìn nhầm rồi. Nhắc tới người phụ nữ Trình Tú Vân kia, đến bây giờ tôi vẫn muốn tát cho cô ta mấy bạt tai. Có câu nói hổ dữ không ăn thịt con, thế mà người đàn bà kia lại ngược đãi chính đứa con đẻ của mình!”

“Đúng vậy. Đứa nhỏ Như Quy kia cũng thảm hại quá, còn nhỏ tuổi mà đã bị mẹ ruột của mình đánh đập như vậy. Tôi nhớ có một dạo thằng bé còn không mở miệng nói chuyện với ai.”

“Đáng thương quá...”

Loading...