Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 636: Ly trà xanh thứ sáu trăm ba mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:26:56
Lượt xem: 84
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục lại ngủ đến khi mặt trời mọc cao ba sào mới dậy.
Cũng may hiện giờ cô đang mang thai, người xung quanh cũng rất bao dung, không ai sẽ vì chuyện đó mà nói cô.
Buổi trưa cô và Ôn Như Quy không tới nhà ăn, hôm nay nhà họ Tiêu mời bọn họ qua làm khách,
Trước kia cô từng ra mắt ân sư Tiêu Bác Thiệm của Ôn Như Quy mấy lần rồi, ông ấy là một người có kiến thức uyên bác, nặng lòng lo cho đất nước, khiến cho mọi người đều sinh lòng kính sợ.
Ngoại trừ sùng bái, Đồng Tuyết Lục còn cảm kích ông ấy vì đã cứu vớt Ôn Như Quy khi còn niên thiếu nhiều hơn.
Nếu không phải ông kéo Ôn Như Quy đến với vật lý, nếu không phải ông kiên nhẫn dẫn dắt Ôn Như Quy, có lẽ hiện giờ Ôn Như Quy vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình,
Nếu như thế, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp nhau.
Chung Thư Lan nấu một bàn thức ăn ngon, thấy Ôn Như Quy đỡ Đồng Tuyết Lục vào phòng, một bàn tay còn đang che trở bụng cô, không khỏi ngẩn ra: “Đồng chí Đồng đang có mang à?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Vâng, vừa tròn ba tháng.”
Tiêu Bác Thiệm bưng một cái đuôi cá đi ra, nghe vậy không khỏi trách Ôn Như Quy: “Chuyện tốt như thế sao cậu không thông báo cho chúng tôi?”
Ôn Như Quy có chút khó xử: “Con nghe nói mang thai một trăm ngày mới được nói với bên ngoài, cho nên định... Định đợi thêm vài ngày nữa mới báo cho thầy cô biết.”
Bọn họ nghiên cứu vật lý và khoa học, nhưng mà đối với chuyện có liên quan đến cô, anh luôn rất cẩn thận, ngay cả cách nói mê tín như vậy anh cũng làm theo không bỏ sót.
Vân Chi
Tiêu Bác Thiệm nhìn anh, rồi lắc đầu: “Tôi còn tưởng cậu theo chủ nghĩa duy vật...”
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, đã bị Chung Lan Thư cắt ngang: “Được rồi được rồi, đừng thao thao bất tuyệt dạy dỗ người ta nữa. Năm đó lúc tôi mang thai, chẳng phải ông cũng quỳ lạy cảm tạ Bồ Tát mấy câu còn gì?”
Tiêu Bác Thiệm bị vợ mình làm cho nghẹn lời, gương mặt già nua đỏ bừng: “...”
Lần đầu tiên Ôn Như Quy thấy thầy anh mang dáng vẻ quẫn bách như thế, cực kỳ lễ độ cúi đầu xuống không nhìn trò vui, nhưng thấy đôi môi hơi cong lên của cô, anh không nhịn được khóe môi cũng khẽ nhếch lên.
Chung Lan Thư gọi Ôn Như Quy: “Đừng đứng mãi thế, mau ngồi xuống đi. Hôm nay Uẩn Thi ở lại trường, chỉ có bốn người chúng ta ăn cơm thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-636-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-ba-muoi-sau.html.]
Sau khi mọi người ngồi xuống, Chung Lan Thư liên tục gắp thức ăn cho Đồng Tuyết Lục, cực kỳ nhiệt tình.
Chung Lan Thư nhìn Đồng Tuyết Lục, thật ra trong lòng vẫn có chút ngại ngùng và áy náy.
Ban đầu bà ta không biết sự tồn tại của Đồng Tuyết Lục, khi ấy còn muốn gán ghép con gái mình và Ôn Như Quy thành một đôi.
Cũng may khi đó Ôn Như Quy hiểu lầm bà nhìn trúng Chu Diễm làm con rể, nếu không không biết được bây giờ còn lúng túng đến mức nào.
Ôn Như Quy bị lòng nhiệt tình của sư mẫu cảm nhiễm, không ngừng gắp thức ăn vào bát cho Đồng Tuyết Lục, đồ ăn trong bát nhỏ của cô nhanh chóng chất cao như một ngọn núi nhỏ.
Đồng Tuyết Lục thấy thế, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, chân ở dưới bàn khẽ đá anh một cái: “Em đủ ăn rồi, anh đừng gắp cho em nữa.”
Nếu còn gắp nữa, thức ăn trên bàn đều vào hết bát của cô mất.
Hai người Chung Lan Thư và Tiêu Bác Thiệm thấy vậy cũng không cảm thấy bọn họ thất lễ, cười rất bao dung, đồng thời còn nhớ lại tình cảnh của bọn họ khi còn trẻ.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đáy mắt tràn ngập tình ý.
Ngơ ngẩn ở căn cứ hai ngày, Đồng Tuyết Lục mới trở về thành phố.
***
Từ khi Trình Tú Vân trở lại từ Thâm Thị, vợ chồng hai người không ngày nào là không gây gổ.
Ban đầu hàng xóm còn tới khuyên can, nhưng mà dần dần bọn họ cảm thấy có chút khó chịu, ai rảnh rỗi ngày nào cũng tới khuyên can giảng hòa cho bọn họ được?
Hơn nữa trong cùng một khu tập thể, bọn họ gây gổ còn chẳng thèm nhìn thời gian, có khi nửa đêm canh ba cũng tranh cãi khiến người trong khu này đều không ngủ nổi. Mọi người có thành kiến rất lớn đối với hai vợ chồng bọn họ.
Chấy trên đầu Sử Tinh Nhụy rất nhiều, dù gội đầu nhiều thế nào, hay dùng lược bí chải cũng vô dụng. Hơn nữa sức khỏe Trình Tú Vân không tốt lắm, tâm trạng càng xấu hơn, không có kiên nhẫn ngày nào cũng chữa chấy cho cô bé.
Vì thế hôm đó bà ta đã kéo Sử Tinh Nhụy tới tiệm cắt tóc, để cho thợ cắt tóc cắt bỏ mái tóc dài của cô bé thành đầu đinh.
Thấy tóc mình bị cắt như con trai, Sử Tinh Nhụy lập tức òa khóc rất lớn, khóc còn dữ hơn cha chết.
“Bà trả tóc lại cho tôi, bà trả tóc lại cho tôi. Mụ đàn bà già khú như bà sẽ không được c.h.ế.t tử tế đâu!”