Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 632: Ly trà xanh thứ sáu trăm ba mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:25:47
Lượt xem: 115
Hai người đàn ông kia nhìn Trình Tú Vân chìm xuống, vỗ tay xoay người đi.
Chờ bọn họ vừa đi xa, có hai người đàn ông lập tức chui ra khỏi bụi cỏ, đuổi theo dòng nước chảy, sau đó lần lượt nhảy vào trong sông cứu Trình Tú Vân lên bờ.
Hai người đàn ông này là do Tô Việt Thâm gọi tới, chính vì phòng ngừa Trình Tú Vân xảy ra chuyện bỏ mạng.
Sau khi Trình Tú Vân tỉnh lại, bà ta đã ở trong bệnh viện.
Y tá nói bà ta được người tốt bụng cứu từ dưới sông lên. Bà ta nhặt về được một cái mạng, nhưng mà đầu đau như sắp nứt ra khiến bà ta chỉ muốn đập đầu vào tường.
Trừ nhức đầu ra, tay chân bà ta cũng đau nhức như đi mượn.
Mãi lâu sau bà ta mới nhớ ra chuyện mình bị cướp, nhanh chóng gọi y tá tới đi báo cảnh sát.
Rất nhanh đồng chí cảnh sát đã tới, ghi chép lại lời khai của bà ta, nhưng mà đám người kia đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi từ lâu rồi. Bọn họ cũng không biết lúc nào mới có thể bắt được người, chỉ có thể để lại phương thức liên lạc cho Trình Tú Vân, một khi bắt được người sẽ lập tức liên lạc với bà ta.
Lời này hoàn toàn không thể an ủi được Trình Tú Vân, chỉ khiến bà ta càng tuyệt vọng và lo lắng hơn.
Bốn ngàn tệ cứ thế trôi theo dòng nước, khi về bà ta biết ăn nói với Sử Tu Năng thế nào đây?
Bà ta không dám trì hoãn, sức khỏe hơi khá lên lập tức xuất viện. Bởi vì trên người bà ta không có tiền, tiền viện phí vẫn phải do cục công an tạm thời ứng ra trước, cũng mua vé về Kinh Thị giúp bà ta.
Sau khi bà ta trở lại Kinh Thị, đã là chuyện hai ngày sau.
Trong hai ngày này, mỗi thời mỗi khắc bà ta đều chìm trong đau khổ, cộng thêm vết thương còn chưa lành hẳn, gắng gượng tới nỗi người sụt đi mấy cân, tóc cũng rụng bớt, cả người trông như đã già đi mười mấy tuổi.
Sử Tu Năng thấy bà ta, lập tức giật mình: “Tú Vân, sao bà lại biến thành dáng vẻ này? Còn nữa, không phải bà nên về từ hai ngày trước sao? Bà đã đi đâu vậy?”
Trình Tú Vân nắm lấy tay ông ta, bật khóc: “Tu Năng, suýt chút nữa tôi không còn được gặp ông nữa rồi. Tôi bị cướp bóc giữa đường, bọn họ ném tôi xuống sông, suýt chút nữa tôi đã không về được hu hu hu...”
Sấm sét giữa trời quang!
Sử Tu Năng trợn trừng mắt: “Gặp ướp? Vậy quần áo đâu? Quần áo đều bị cướp hết rồi à?”
Thấy ông ta chỉ quan tâm hàng hóa, còn thảm trạng của mình lại làm như không thấy, trong lòng Trình Tú Vân như bị bông vải lấp kín: “Hàng hóa bị cướp hết, tôi đã báo cảnh sát rồi, đồng chí cảnh sát nói bọn họ sẽ cố gắng hết sức bắt đám cướp kia lại.”
Sử Tu Năng hất tay bà ta ra: “Cố gắng hết sức? Lời này chẳng khác nào nói không tìm lại được hàng hóa nữa! Rốt cuộc bà làm ăn kiểu gì thế hả? Sao bà không ngồi tàu hỏa về thẳng đây? Nếu như bà ngồi tàu hỏa về, sao có thể bị cướp mất hàng hóa được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-632-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-ba-muoi-hai.html.]
Trình Tú Vân cảm giác trái tim lại bị xiên một nhát: “Ông đang trách tôi đó à? Một người phụ nữ như tôi vác nhiều hàng hóa như vậy, sao người ta cho tôi tàu?”
“Bà không mang được về, sao bà không gọi điện thoại cho tôi tới đó? Tóm lại chuyện này chính là lỗi của bà!”
Sử Tu Năng nhớ nhung mãi bốn ngàn đồng, trong lòng nhức nhối từng cơn.
Trình Tú Vân thấy ông ta chỉ lo trách cứ mình, trong lòng nguội lạnh: “Ban đầu chính ông không muốn qua đó với tôi, ông nói phải bên này tìm cửa tiệm. Tôi bảo ông đi cùng tôi thì ông không đi, bây giờ ông lấy tư cách gì để trách cứ tôi hả?”
Sử Tu Năng giận dữ, lửa giận bốc cao ba mét, tát bà ta“bốp” một cái: “Không phải lỗi của bà, chẳng lẽ là lỗi của ông đây à? Toàn bộ gia sản của ông đây đều mất hết trong tay bà rồi, bà còn mặt mũi chửi ông đây nữa?”
Trình Tú Vân bị tát một phát, hai mắt nổ đom đóm, cả người không đứng vững, đụng phải hộc tủ sau lưng, từng cơn đau đớn từ eo truyền tới.
Nhưng mà bà ta chưa kịp mở miệng, tiếng khóc của Sử Tinh Nhụy đã vang lên ngoài cửa: “Hu hu...”
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, Sử Tu Năng lấy lại một tia lý trí: “Con khóc cái gì?”
Sử Tinh Nhụy vừa khóc vừa gãi đầu: “Trên đầu con có rất nhiều chấy, các bạn học đều không chơi với con. Bọn họ còn cười con là mụ chấy. Giáo viên bảo trước khi chưa bắt sạch chấy không được tới trường học, hu hu hu...”
Sử Tinh Nhụy khóc như c.h.ế.t cha vậy.
Sử Tu Năng đi tới rẽ tóc con gái ra nhìn thử, cánh tay lập tức nổi đầy da gà.
Vân Chi
Bên trong mái tóc chằng chịt đầy chấy và trứng chấy, nhìn thôi đã khiến người ta không rét mà run rồi.
Ông ta đẩy đầu con gái ra theo bản năng, tay dùng sức chà lên người.
Sử Tinh Nhụy bị cha cô bé đẩy một cái ngã ngồi dưới đất, lập tức lại khóc càng lớn hơn.
Sử Tu Năng quay người nhìn về phía Trình Tú Vân, mắng: “Bà còn ngớ ra đó làm gì? Chưa chịu dậy chữa chấy cho Tiểu Nhụy đi. Đều do bà không quan tâm tới con bé, ngay cả khi con bé dính nhiều chấy như vậy bà cũng không biết, chẳng hiểu bà làm mẹ kiểu gì nữa!”
Suýt chút nữa Trình Tú Vân đã hộc m.á.u ngay tại chỗ: “Ngày nào tôi cũng phải bán quần áo, còn phải tới Thâm Thị nhập sỉ hàng, tôi lấy đâu ra thời gian quan tâm tới Tiểu Ngụy. Ông ở nhà cũng không phát hiện ra, chẳng lẽ ông không có trách nhiệm à? Ông dựa vào đâu mà đẩy hết thảy trách nhiệm sang cho tôi?”
Vì thế hai người lại bắt đầu một cuộc cãi vã mới, ồn ào mãi, đến cuối cùng hai người vung tay đánh nhau.
Trình Tú Vân bị Sử Tu Năng đánh sưng mặt sưng mũi, Sử Tu Năng thì bị Trình Tú Vân dùng d.a.o c.h.é.m vào tay, m.á.u tươi chảy ròng ròng.
Sử Tinh Nhụy bị dọa khóc vang trời.
Hàng xóm thấy vậy vội chạy tới khuyên can, lúc này hai vợ chồng mới ngừng chiến.