Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 626: Ly trà xanh thứ sáu trăm hai mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:11:02
Lượt xem: 124
Từ khi Ôn Như Quy lên chức Sở trường, văn phòng anh đã lắp đặt điện thoại.
“Cha đứa nhỏ, hôm nay công việc của anh có bận không?”
Nghe thấy cách xưng hô mới mẻ này, khóe miệng Ôn Như Quy cong lên: “Thật sự rất bận rộn, sau khi anh đi, em ở nhà làm gì vậy? Đứa nhỏ có làm phiền em không?”
Đồng Tuyết Lục: “Bây giờ đứa nhỏ mới hơn một tháng, có lẽ còn chưa lớn bằng hạt đậu xanh, chưa có bản lĩnh để giày vò em đâu, sau khi anh đi, em đã đi dạo một vòng trong trung tâm bách hóa, nhưng mà không mua gì cả đã đi về rồi.”
“Tại sao không mua? Không đủ phiếu sao?”
Ôn Như Quy vừa nói, vừa kéo ngăn kéo ra xem số phiếu bên trong, hôm qua anh về nhà quên mang theo, trong lòng không khỏi có chút hối hận.
“Đương nhiên không phải, bình thường anh mang về, cộng thêm số phiếu hai ông cho vẫn chưa dùng hết, chỉ là em không có ham muốn mua đồ mà thôi.”
Ôn Như Quy nghe được cách nói mâu thuẫn này của cô, ý cười bên khóe miệng càng sâu hơn: “Em không có ham muốn mua đồ sao lại chạy tới trung tâm bách hóa?”
Đồng Tuyết Lục bĩu môi, giọng nói yêu kiểu: “Còn không phải là do em chán quá sao, anh vừa đi là em đã bắt đầu nhớ anh rồi, cha đứa nhỏ, anh có nhớ em không?”
Vành tai Ôn Như Quy lập tức đỏ lên, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Có, ngoại trừ làm thí nghiệm, lúc nào anh cũng nhớ em.”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cũng cong lên, nói ra những lời âu yếm lộ liễu như vậy đúng là làm khó anh rồi.
Chỉ là bên này Ôn Như Quy không dễ chịu như vậy, anh vừa nói ra khỏi miệng, đã nghe thấy hai giọng nói âm dương quái khí từ cửa truyền đến…
“Má ơi, da gà toàn thân tôi rớt xuống đất hết rồi, ai ngờ được ngày thường Sở trưởng Ôn của chúng ta lại buồn nôn như vậy chứ?”
“Ngoại trừ làm thí nghiệm, lúc nào anh cũng nhớ em, ha ha ha. Đại tình thánh - Ôn Như Quy.”
“...”
Ôn Như Quy không cần quay đầu lại cũng nghe ra đây là giọng nói của hai tên “Bạn xấu” Chu Diễm và Hoàng Khải Dân, mặt anh nóng lên.
“Chu Diễm và Khải Dân tới tìm anh, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em.”
Đồng Tuyết Lục rất cao hứng, anh có thể ở chung với bạn bè, luôn ở một mình không có lợi với bệnh tình của anh: “Được, vậy anh cúp điện thoại trước đi.”
Tay Ôn Như Quy cầm điện thoại, hạ giọng nói: “Em cúp máy trước.”
Trước kia bọn họ gọi điện thoại, anh vẫn luôn chờ cô cúp điện thoại trước.
Hai người lập tức đưa đẩy cái đề tài “Ai cúp máy trước” qua lại nhiều lần, Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đứng bên cửa, bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một bụng thức ăn cho chó.
Cúp điện thoại, sắc mặt Ôn Như Quy mang theo chút xấu hổ nhìn hai người bọn họ: “Các cậu tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Vẻ mặt Chu Diễm vô cùng gọi đòn: “Không có việc gì thì không thể tới đây sao? Nếu chúng tôi không đến, làm sao có thể nghe thấy cậu nói mấy lời đường mật kia.”
Hoàng Khải Dân chậc chậc hai tiếng: “Không ngờ nha, Như Quy cậu đúng là trò giỏi hơn thầy, trước đây ngay cả mặt phụ nữ cũng không nhớ được, không ngờ bây giờ nói lời tình cảm thành thục đến mức hạ bút thành văn, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.”
Ôn Như Quy: “...”
Ôn Như Quy bị hai người chèn ép đến mức mặt đỏ tai hồng: “Nếu các cậu không có việc gì, thì mau đi đi, tôi còn phải làm việc.”
Hoàng Khải Dân nói: “Làm việc gì? Mọi người đều đã tan ca hết rồi, chúng ta cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh đi, cậu mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-626-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-hai-muoi-sau.html.]
“...”
Khóe miệng Ôn Như Quy co giật một chút: “Tôi không đi, trưa nay vừa mới trở lại căn cứ, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong.”
Lời còn chưa dứt đã bị Chu Diễm cắt đứt: “Người là sắt, cơm là thép, dù bận rộn đến đâu cũng phải ăn cơm, đi dạo một chút, không có thời gian đi tiệm cơm quốc doanh thì đến nhà ăn.”
Vốn dĩ Ôn Như Quy không đói lắm, nhưng hai người này bất chấp tất cả, mỗi người một tay lôi kéo anh đến phòng ăn.
Đương nhiên, đi tới nhà ăn vẫn do anh mời khách, hai người này chính là mang theo mưu đồ đến ăn chực.
Nhưng mà chút tiền ăn này anh vẫn có thể bỏ ra được, cũng không phản kháng mời hai người ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Như Quy trực tiếp trở về văn phòng làm việc, Hoàng Khải Dân hỏi Chu Diễm có muốn cùng nhau đến cung tiêu xã mua đồ dùng hàng ngày hay không, thì trông thấy ánh mắt Chu Diễm mơ hồ, nói: “Tôi không đi, tôi nhớ tới trong văn phòng cũng còn vài việc chưa làm xong, cậu đi một mình đi.”
Vân Chi
Nói xong anh ta bỏ lại Hoàng Khải Dân, vội vàng ra về.
Hoàng Khải Dân nhìn dáng vẻ này của anh ta, có chút buồn bực, nhưng cũng không có miệt mài theo đuổi, xoay người đi tới cung tiêu xã.
Chu Diễm không trở về văn phòng, mà đến phòng điện thoại, lúc này nhân viên văn phòng đã tan ca, không còn ai ở văn phòng.
Anh ta cầm điện thoại gọi quay về phòng trực ở khu tập thể, mấy tháng trước khu tập thể nhà bọn họ mới lắp điện thoại, bây giờ anh ta muốn liên lạc với người nhà cũng thuận tiện hơn nhiều.
Một lát sau, giọng nói của vợ anh, Vương Tiểu Vân từ đầu dây bên kia truyền tới: “Chu Diễm à? Anh gọi điện thoại về có chuyện gì không?”
Nhớ tới lời âu yếm vừa rồi của Ôn Như Quy, Chu Diễm hít sâu một hơi nói: “Mẹ đứa nhỏ, em ăn cơm chưa?”
Vương Tiểu Vân nhíu mày một cái, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: “Ăn rồi, rốt cuộc anh gọi điện về có chuyện gì không?”
Chu Diễm vặn vẹo đường dây điện thoại, dáng vẻ nhăn nhó hết sức khôi hài: “Không có chuyện gì, chỉ là anh nhớ em quá, mẹ đứa nhỏ, em có nhớ anh không?”
Vương Tiểu Vân mở điện thoại ra nhìn thoáng qua: “Anh thật sự là Chu Diễm? Sao vô duyên vô cớ anh nói mấy lời muốn người ta buồn nôn như vậy, không phải là anh làm gì có lỗi với em đó chứ?”
Chu Diễm: “...”
Thiếu chút nữa Chu Diễm đã bị nghẹn chết: “Tiểu Vân, em suy nghĩ lung tung cái gì vậy, chỉ vì anh nhớ em và đứa nhỏ quá, nên mới cố ý gọi điện thoại về, sao em lại không lãng mạn chút nào như vậy chứ?”
Vương Tiểu Vân cố nhịn cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong lồng ngực: “Lãng mạn có thể ăn thay cơm không? Nếu anh không có chuyện gì nữa, thì em cúp máy đây.”
Chu Diễm: “Vợ à, em còn chưa nói em có nhớ anh hay không?”
“Ọe...”
Chu Diễm vừa mới dứt lời, trả lời anh ta là tiếng nôn mửa liên tiếp.
Chu Diễm: “...”
Vương Tiểu Vân nôn mửa một lúc lâu mới nghe lại điện thoại: “Em bị nôn nghén rất nhiều, không nói với anh nữa.”
Chu Diễm lập tức quan tâm, giọng điệu thâm tình nói: “Vợ à, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì thì nói với mẹ, vợ cúp điện thoại trước đi.”
Vừa dứt lời, một tiếng “Cạch” lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia, sau đó chỉ còn lại âm thanh “Tút Tút Tút” liên tiếp.
Chu Diễm: “...”
Vì sao Ôn Như Quy và vợ có thể quấn quýt như vậy, đến lượt anh ta lại biến thành QAQ như vậy?