Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 625: Ly trà xanh thứ sáu trăm hai mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-11 08:10:42
Lượt xem: 122
Nghe được lời của Đồng Tuyết Lục, thiếu chút nữa điện thoại trong tay Tô Việt Thâm đã rơi xuống đất.
Năm đó bị tịch thu tài sản bắt xuống ở chuồng bò, anh ta cũng không khiếp sợ như vậy, lúc này tim lại đập thình thịch liên hồi.
Không biết bên phía Đồng Tuyết Lục đã xảy ra chuyện gì, sao lại muốn dùng đến biện pháp cực đoan phạm pháp như vậy?
Với trí thông minh của cô, cùng với bối cảnh của hai nhà họ Ôn và họ Tiêu, có thể ép cô phải dùng đến thủ đoạn bí quá hóa liều này, chỉ sợ sự tình đã cực kỳ khó giải quyết, nếu không đến mức bất đắc dĩ, chắc chắn cô sẽ không mở miệng nhờ vả chuyện này.
Năm đó nếu không có cô giúp đỡ, không biết Tiểu Cửu đã bị lừa bán đến hang cùng ngõ hẻm nào rồi, nếu như không phải có cô giúp đỡ vạch trần chuyện Nghiêm Vĩnh An g.i.ế.c vợ, lại kịp thời phát hiện Cố Dĩ Lam muốn tự sát, thì bây giờ nhà họ Tô bọn họ đã vợ con ly tán từ lâu.
Được rồi, g.i.ế.c người thì g.i.ế.c người vậy, coi như là trả lại ân tình trước đó của cô.
Chỉ trong vài giây, trong lòng Tô Việt Thâm đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ tới chuyện phải sắp xếp cho người nhà thế nào sau khi chết.
Anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Đồng chí Đồng, cô nói đi, cô muốn tôi g.i.ế.c ai giúp cô?”
Lần này đến lượt Đồng Tuyết Lục giật mình: “... Tôi đâu có bảo anh đi g.i.ế.c người.”
Tô Việt Thâm bối rối: “Vừa rồi không phải cô nói tôi giúp cô hại c.h.ế.t hai người sao?”
Chẳng lẽ hại c.h.ế.t không phải ý là g.i.ế.c người sao? Khả năng nghe hiểu của anh ta không thành vấn đề.
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới nhận ra lời mình vừa nói đã khiến người ta hiểu lầm, có lẽ do cô đang mang thai, nên tâm trạng càng ngày càng dễ bị d.a.o động hơn so với bình thường.
“Tôi nói hại c.h.ế.t không phải là muốn lấy mạng người khác, tôi chỉ muốn hỏi bên anh có cách nào động tay động chân trên nguồn hàng hay không, tôi muốn làm cho hai vợ chồng Trình Tú Vân và Sử Tu Năng táng gia bại sản, sau đó tự mình chủ động đi trên con đường phạm tội.”
Chỉ khi bọn họ làm ra chuyện phạm pháp, cô mới có thể báo cảnh sát bắt hết bọn họ.
Nhưng mà cô sẽ không làm chuyện phạm pháp, càng không để cho người khác làm chuyện phạm pháp như g.i.ế.c người thay mình.
Chỉ là, không ngờ Tô Việt Thâm thú vị vật, hiểu lầm cô muốn g.i.ế.c người thì thôi, càng làm cho người ta vừa buồn cười vừa cảm động hơn chính là, vậy mà anh ta đã đồng ý ngay không chút do dự.
Sau khi Tô Việt Thâm nghe cô giải thích, không thể không nói là âm thầm thở phào nhẹ nhõm được: “Thì ra là như vậy, chuyện này dễ làm hơn nhiều.”
“Đúng lúc, ngày hôm qua bạn tôi vừa nhìn thấy Trình Tú Vân lại qua lấy hàng, lần này bà ta lấy hàng nhiều hơn trước gấp mấy lần, chắc hẳn đã đầu tư phần lớn tài sản vào đó, nhưng lần này bà ta lại đi tới đó một mình, chờ trên đường bà ta trở về, chúng ta có thể sắp xếp người đi cướp hàng của bà ta, để cho bà ta mất trắng vốn gốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-625-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-hai-muoi-lam.html.]
Đồng Tuyết Lục nghe vậy, không thể không bội phục đầu óc Tô Việt Thâm nhảy số nhanh thật: “Tôi cảm thấy biện pháp này rất tốt, chỉ là anh có sắp xếp được người bên đó không?”
Bây giờ Trình Tú Vân đang ở Thâm Thị, ngoài tầm với của cô, cho dù có muốn ra tay cũng không động tới được bà ta.
Chờ bà ta trở lại Kinh Thị, cô lại không tiện ra tay, dù sao nơi này cũng là thủ đô, rất có thể chỉ cần cô vừa động tay đã bị người khác bắt được nhược điểm rồi.
Tô Việt Thâm nhỏ giọng cười một tiếng: “Chuyện này thì cô yên tâm, biện pháp là do tôi đưa ra, tất nhiên tôi có năng lực làm được.”
Bây giờ Thâm Thị vừa mới thành lập đặc khu kinh tế, thành phố đang trong giai đoạn bắt đầu phát triển, quy chế chính sách đều chưa hoàn thiện, cho nên chuyện phạm tội đặc biệt nhiều.
Muốn cướp hàng hóa của Trình Tú Vân, thậm chí anh ta không cần tự mình ra tay, chỉ cần thả tin tức ra ngoài, tất nhiên sẽ có người tới làm thay.
Đồng Tuyết Lục chân thành nói: “Cám ơn đồng chí Tô, đưa ra yêu cầu như vậy thật sự có chút làm khó cho anh rồi, anh ở bên đó nhất định phải cẩn thận, đừng để người ta nắm bắt nhược điểm.”
Tô Việt Thâm: “Đồng chí Đồng không cần khách sáo, so với những gì cô giúp đỡ nhà họ Tô chúng tôi năm đó, chẳng qua hôm nay chỉ là trả lại một phần ngàn mà thôi, nhưng mà cô làm như vậy, đồng chí Ôn có biết không?”
Đồng Tuyết Lục dừng một chút: “Anh ấy không biết, nhưng mà cho dù biết chuyện, chắc chắn anh ấy cũng sẽ không trách tôi.”
Về phần nguyên nhân, cô không định sẽ nói cho Tô Việt Thâm biết.
Cô có thể nói chuyện Ôn Như Quy sinh bệnh với Phác Kiến Nghĩa, là vì thứ nhất nếu cô không nói, Phác Kiến Nghĩa không có khả năng sẽ giúp cô điều tra hồ sơ, thứ hai tuy rằng miệng lưỡi của Phác Kiến Nghĩa có chút đê tiện, nhưng tình cảm anh em giữa anh ta và Ôn Như Quy rất bền vững.
Trước đây Phác Kiến Nghĩa từng giúp đỡ cô nhiều lần, đều vì nể tình Ôn Như Quy, điều cuối cùng chính là, bây giờ cô đang mang thai, cô sợ mình sẽ sơ ý điểm nào đó, cho nên cần một người trợ giúp.
Vân Chi
Cô không thể nói chuyện Ôn Như Quy bị bệnh cho hai ông cụ trong nhà biết, nhất là Ông Ôn, chắc chắn bọn họ sẽ chịu không nổi.
Bởi vậy sau khi suy nghĩ kĩ, cô cảm thấy nói cho Phác Kiến Nghĩa là thích hợp nhất, với nhân phẩm của Phác Kiến Nghĩa, cô không cần lo lắng anh ta sẽ nói ra ngoài.
Tô Việt Thâm là người thông minh, vừa nghe Đồng Tuyết Lục nói như vậy, đã hiểu được cô có chuyện khó nói.
Anh ta ngay lập tức ngừng chủ đề này lại: “Đồng chí Đồng, bây giờ tôi cần phải đi ra ngoài để sắp xếp một số chuyện, sau này có tin tức tôi sẽ liên lạc lại với cô.”
“Được, cảm ơn anh.”
Cúp điện thoại, Đồng Tuyết Lục lại gọi điện thoại cho Ôn Như Quy.