Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 624: Ly trà xanh thứ sáu trăm hai mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-11 08:02:29
Lượt xem: 106
“Vụ án? Cô muốn làm gì?”
“Ở đầu ngõ Thành Bắc Chuỳ có một người phụ nữ tên là Lý Quyên Quyên, cha chồng cô ta qua đời từ sáu năm trước, tôi nghe nói cái c.h.ế.t của cha chồng cô ta có chút kỳ quặc, không biết đồn công an bên này có ghi chép hay không?”
Phác Kiến Nghĩa nhìn cô, nhíu mày: “Trước tiên cô nói cho tôi biết, tại sao đột nhiên cô muốn hỏi thăm người này, còn nữa, cô muốn làm gì?”
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn này là do Ôn Như Quy tự mình thiết kế, bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ cái đầu tiên của tên của hai người.
Ở thời đại này, rất nhiều kỹ thuật làm đồ trang sức vẫn chưa đạt, vì muốn khắc chữ cái đầu tiên của tên hai người lên nhẫn, anh đã phải tìm không ít nghệ nhân có tay nghề.
Tình yêu của anh dành cho cô, đã vượt qua tình yêu của cô rồi.
Đồng Tuyết Lục không lên tiếng, văn phòng yên tĩnh có chút kỳ lạ.
Phác Kiến Nghĩa đảo mắt, đột nhiên dò hỏi: “Không phải việc này có liên quan đến Như Quy chứ?”
Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, Như Quy, anh ấy bị bệnh.”
Sau đó, cô kể về bệnh tình của Ôn Như Quy, cũng như những việc làm của anh sau khi phát bệnh.
Phác Kiến Nghĩa nghe xong, cả người kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn cô: “Cô nói bệnh của Như Quy là bệnh tâm thần? Làm sao có thể như vậy được?!”
Anh ta và Ôn Như Quy quen biết nhiều năm như vậy, đối phương vẫn luôn rất bình thường, không có gì khác với những người khác.
Nếu muốn nói có gì khác, thì chính là khi còn nhỏ, có khoảng thời gian anh không để ý tới người khác, cũng không nói chuyện với người khác, sau đó đã tốt hơn rồi, khi lớn cùng lắm chỉ là không thể nhớ được mặt của người khác, điều này có liên quan gì đến bệnh thần kinh chứ?
Đồng Tuyết Lục cau mày, sửa lại lời anh ta: “Rối loạn tâm lý không phải bệnh tâm thần, xin anh chú ý cách dùng từ.”
Phác Kiến Nghĩa gãi đầu: “Không phải là tôi nói Như Quy không có bệnh sao? Không lẽ là do cô đang mang thai, cho nên mới suy nghĩ lung tung?”
Đồng Tuyết Lục trơn trắng mắt, thiếu chút nữa mí mắt đã lật lên trời : “Anh hiểu biết cũng nhiều đấy nhỉ, nhưng mà cảm ơn anh, tôi không suy nghĩ lung tung, bây giờ tình trạng của Như Quy thế nào chỉ một mình tôi biết rõ, anh tin cũng được, không tin cũng được, tôi hy vọng anh đừng nói cho người thứ ba biết.”
Vân Chi
Phác Kiến Nghĩa thấy cô không giống như đang nói đùa, trong lòng có chút căng thẳng: “Như Quy, cậu ấy thật sự nói chuyện với không khí sao? Bệnh của cậu ấy có thể chữa khỏi không? Sau này có chuyển biến xấu không?”
Đồng Tuyết Lục: “Anh ấy không nói chuyện với không khí, anh ấy chỉ nói chuyện với người trong tưởng tượng của anh ấy mà thôi, trước đó bệnh tình của Như Quy đã ổn định không ít, nhưng vì Trình Tú Vân xuất hiện đã kích thích anh ấy, dẫn đến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, nếu như không giải quyết tai họa Trình Tú Vân này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Nghiêm trọng đến mức nào?”
“Tinh thần sụp đổ, cuối cùng anh ấy sẽ thật sự biến thành kẻ tâm thần, hoặc là... Tự sát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-624-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-hai-muoi-tu.html.]
“...”
Tay Phác Kiến Nghĩa run lên, cái ly sứ trên bàn bị đụng ngã, nước chảy ra, chảy về phía mấy tập tài liệu.
Anh ấy sợ hãi nhảy lên, vội vàng cầm tập tài liệu lên, cuống cuồng tìm giẻ lau bàn.
Chờ làm xong việc, anh ta mới dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Đồng Tuyết Lục: “Tuyết Lục, theo tôi thấy chuyện cô nói là vô cùng không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà, tôi tin tưởng cô sẽ không lấy Như Quy ra nói đùa, càng không làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn cho Như Quy, cho nên, chuyện hồ sơ tôi sẽ giúp cô.”
Đồng Tuyết Lục chân thành nói : "Cảm ơn đồng chí Phác.”
Phác Kiến Nghĩa xua tay: "Tại sao lại khách sáo như vậy chứ, nhưng mà hậu quả thật sự sẽ nghiêm trọng như vậy sao? Ý tôi là, tính tình như Quy rất cứng cỏi, cậu ấy sẽ không làm ra chuyện tự sát đâu.”
Nghĩ đến câu chuyện trong nguyên tác, sống mũi Đồng Tuyết Lục cay cay: “Khi tinh thần của một người sụp đổ, sao còn giữ được lý trí chứ?”
Đối với Ôn Như Quy mà nói, nếu có một ngày anh phát hiện mình vẫn luôn làm bạn với một người không có thật, phát hiện ấy đủ để khiến anh sụp đổ rồi.
Hơn nữa nhớ tới lúc nhỏ bị ngược đãi, còn cả chuyện Trình Tú Vân sinh non, từng chuyện, sẽ ép anh đi vào ngõ cụt.
Nghĩ đến đời trước Ôn Như Quy bất lực như vậy, trong lòng cô không nhịn được muốn khóc.
Phác Kiến Nghĩa quen biết Đồng Tuyết Lục lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra dáng vẻ yếu ớt này, khiến anh ta sợ tới mức giật mình: “Đồng chí Đồng, cô đừng khóc, tôi đã nói tôi tin cô rồi mà, nếu cô khóc ở đây, sau này Như Quy biết, chắc chắn cậu ấy sẽ không tha cho tôi!”
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại, lau sạch nước mắt: “Tôi không khóc, tôi phải về rồi, chuyện hồ sơ vụ án làm phiền anh nhé.”
Phác Kiến Nghĩa đứng dậy nói : “Cô có muốn tôi lái xe đưa cô về không?”
Đồng Tuyết Lục lập tức gật đầu: “Muốn, có lợi không chiếm chính là đồ ngu.”
Phác Kiến Nghĩa: "...”
Chẳng qua anh ta thuận miệng khách sáo một câu thôi, không ngờ cô lại không khách sáo như vậy.
Nhưng mà ai bảo bây giờ cô đang mang thai chứ, quan trọng hơn hết, Ôn Như Quy còn là học trò bảo bối của cha vợ tương lai anh ta, nếu Ôn Như Quy biết anh ta không đưa cô về, sau đó đi nói xấu anh ta với cha vợ tương lai, đến lúc đó anh ta muốn khóc cũng không biết tìm đâu để khóc.
Phác Kiến Nghĩa đi mượn xe của cơ quan, rồi đưa Đồng Tuyết Lục về.
Về đến nhà, Đồng Tuyết Lục cũng không nhàn rỗi, cô cầm điện thoại gọi cho Tô Việt Thâm.“Đồng chí Tô, tôi cần anh hỗ trợ hại c.h.ế.t hai người.”
Tô Việt Thâm:...