Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 619: Ly trà xanh thứ sáu trăm mười chín
Cập nhật lúc: 2024-11-11 14:43:32
Lượt xem: 84
Đồng Tuyết Lục nắm chặt tay, dè dặt hỏi: “Đúng rồi, ban nãy anh với Tiểu Húc nói chuyện có nhắc đến người phụ nữ tiếp cận Sử Tu Năng, hai người đang bàn bạc chuyện gì thế?”
Thân thể Ôn Như Quy cứng đờ, giống như bị hù dọa: “Em nghe thấy rồi à?”
Lòng bàn tay Đồng Tuyết Lục lại lần nữa đổ mồ hôi. Cô không biết mình làm vậy là đúng hay sai, có phải đã kích thích anh hay không?
Nhưng mà chuyện đã tới nước này rồi, cô cũng không còn đường lui nữa.
Cô gật đầu: “Ừ. Vừa rồi em tỉnh lại có nghe thấy hai người nói chuyện, hai người đang thương lượng chuyện đối phó với Sử Tu Năng và người phụ nữ kia có phải không?”
Đôi tròng mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt sâu không thấy đáy.
Trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, khiến thần kinh cô căng thẳng tới mức cực hạn.
“Nếu như anh nói với em, anh cho phép người khác đối phó với mẹ ruột mình, em có cảm thấy anh rất khốn nạn và bất hiếu hay không?”
Giọng anh mang theo vẻ áy náy và lo lắng.
Nói xong lời này, ánh mắt anh bắt đầu né tránh không dám nhìn cô, cứ như mình vừa làm ra chuyện ác tày trời không thể tha thứ vậy.
Là con người, anh biết hành động của mình không nên làm, nhưng mà người phụ nữ kia đã đe dọa đến người mà anh yêu nhất, anh không thể thờ ơ được.
Hiện giờ bị cô phát hiện việc anh đang đối phó với mẹ mình, cô sẽ không cảm thấy anh là một người đáng sợ chứ?
Đồng Tuyết Lục nâng mặt anh lên, để anh lần nữa nhìn thẳng vào mình: “Không đâu. Cho dù anh có làm bất kỳ chuyện gì, em đều đứng về phía anh. Huống hồ vừa rồi em đã nghe thấy, anh làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì bảo vệ em và con mà thôi.”
“Cảm ơn anh Như Quy. Em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trần đời. Em cũng cảm ơn anh thay cho con, anh là người cha dũng cảm nhất trên đời này.”
Đôi con ngươi ảm đạm không có ánh sáng của Ôn Như Quy lập tức sáng lên, nắm lấy tay cô thật chặt: “Em thật sự nghĩ như vậy? Em thật sự không cảm thấy anh khốn nạn sao?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại của anh: “Không đâu, em sẽ không bao giờ đối xử với anh như vậy.”
Ôn Như Quy nhìn tình yêu và sự tín nhiệm sâu trong đáy mắt cô, bất an trong lòng từ từ biến mất: “Cảm ơn em.”
Nói rồi anh nghiêng người qua, phủ lên đôi môi cô, nhẹ nhàng cắn mút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-619-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi-chin.html.]
Nụ hôn này dịu dàng hơn bất cứ nụ hôn nào trong quá khứ, mang theo sự quý trọng, khẽ mơn trớn đôi môi cô từng chút từng chút.
Sau một lúc lâu, hai gò má Đồng Tuyết Lục đỏ ửng lên, dựa vào bả vai anh, giọng nói hơi hổn hển: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đâu.”
Ôn Như Quy thoáng dừng lại: “Người phụ nữ đó, cũng chính là mẹ anh, hơn một tháng trước từng gửi cho anh bốn lá thư.”
Đồng Tuyết Lục nhíu lông mày: “Bà ấy gửi thư tới căn cứ à?”
Vân Chi
Ôn Như Quy gật đầu: “Ừ, bà ấy gửi thư và một chút bánh kẹo đồ bổ đến căn cứ. Bà ấy nói hai mươi mấy năm qua vẫn luôn nhớ anh, rất muốn gặp anh một lần. Bà ấy còn nói em ba lần bốn lượt ra tay với bà ấy, bà ấy không chấp nhận cuộc hôn nhân của hai chúng ta.”
Đồng Tuyết Lục lập tức hất tay anh ra, tỏ vẻ tức giận, hừ một tiếng: “Vậy tại sao trước đó anh không nói cho em biết? Không phải anh nói chúng ta là vợ chồng, không được giấu giếm nhau bất kỳ chuyện gì sao?”
Thấy cô tức giận, Ôn Như Quy sốt ruột nghiêng người tới: “Xin lỗi Tuyết Lục, anh không cố ý lừa em đâu. Chỉ là anh không muốn em tức giận hay phiền lòng vì những chuyện thế này thôi.”
Lúc nhận được thư của Trình Tú Vân, ban đầu anh cực kỳ kinh ngạc, bởi vì từ hai mươi mấy năm trước cho tới bây giờ, bà ấy đều chưa từng liên lạc với anh lần nào.
Sao đột nhiên lại quan tâm tới anh vào lúc này? Nhưng mà sau khi xem xong nội dung bên trong bức thư, anh đã tức giận ném toàn bộ đồ bà ta gửi xuống đất.
Sau khi ý thức được bà ta đã từng chạy đi tìm Đồng Tuyết Lục mà anh không hay biết, hơn nữa còn nảy sinh mâu thuẫn, điều này khiến anh vừa tức giận lại vừa lo lắng.
Trước kia bà ta có lỗi với cha anh, hiện giờ lại nhằm vào Đồng Tuyết Lục, bà ta dựa vào đâu mà cho rằng anh sẽ nghe theo lời bà ta?
Anh càng lo lắng lúc anh không có ở đây, Trình Tú Vân sẽ làm tổn thương Đồng Tuyết Lục. Cho nên lúc Tiểu Húc đến tìm, anh đã nói chuyện này cho Tiểu Húc biết.
Đồng Tuyết Lục bĩu môi, giả vờ tức giận.
“Xin lỗi, sau này anh sẽ không gạt em nữa, em đừng tức giận có được không? Hơn nữa chuyện em đã từng gặp mặt bà ấy, em cũng không nói cho anh biết mà?”
Giọng anh nghe cực kỳ tủi thân, giống như một đứa nhỏ ấm ức vậy.
Đáy mắt Đồng Tuyết Lục có chút chột dạ thoáng qua, quay đầu lại: “Em không nói với anh là vì khoảng thời gian đó anh bề bộn nhiều việc, em cũng không muốn anh phải lo lắng. Thôi bỏ đi, chúng ta đều không nói cho đối phương biết, lần này coi như huề nhau.”
Ôn Như Quy kéo tay cô: “Vậy em không được tức giận nữa nhé?”
Đồng Tuyết Lục: “Anh nói hết tất cả mọi chuyện anh và Tiểu Húc làm cho em biết, em sẽ không tức giận nữa.”
Ôn Như Quy không thể làm gì khác, đành phải kể ra hết mọi chuyện.