Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 617: Ly trà xanh thứ sáu trăm mười bảy

Cập nhật lúc: 2024-11-11 14:42:44
Lượt xem: 114

Hơn một tiếng sau, hai đầu bếp bưng món sở trường của mình bước ra.

Đầu bếp Hoàng Đại Khai nấu món thịt quay giòn bì, và một chiếc bánh bao nhân chảy.

Thịt quay giòn bì ngoài cháy trong mềm, vỏ ngoài giòm rụm, phía dưới mà phần thịt non mềm, mùi vị không tính là đậm đà, sau khi ăn vào vẫn giữ lại vị ngọt trong miệng, điển hình cho các món Quảng.

Đồng Tuyết Lục gắp một miếng, nhận xét nói: “Món thịt quay giòn bì của đầu bếp Hoàng làm rất ngon. Nhưng mà nếu như màu sắc lớp bì bên ngoài có thể vàng hơn một chút nữa thì càng tốt hơn.”

Đầu bếp Hoàng Đại Khai gật đầu thật mạnh: “Giám đốc Đồng không hổ danh là đầu bếp cấp một. Người có thể làm món thịt quay giòn bì này ngon hơn tôi không được mấy người, nhưng mà phần bì này tôi không nắm chắc lắm, dẫn đến phần vỏ ngoài bị cháy thành màu đen.”

Đồng Tuyết Lục: “Điều này có liên quan đến độ lớn của lửa, lát nữa tôi sẽ làm một lần cho anh xem.”

Hoàng Đại Khai ngẩn người, ngay sau đó mặt mày hớn hở: “Ý của giám đốc Đồng chính là tôi trúng tuyển rồi?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu, ngay sau đó cắn một miếng bánh bao chảy.

Vỏ ngoài của bánh bao chảy mềm mại, ắn một miếng nhân vàng óng ánh bên trong chảy ra như cát vàng, vị nhân mặn ngọt vừa miệng, mùi vị rất tươi mới.

Đồng Tuyết Lục ăn hết một chiếc. Đã lâu rồi cô không được ăn bánh bao chảy chính tông, nhớ quá.

Đầu bếp Tống Vĩ Quân nấu món đậu hũ ma bà và món gà cung bảo.

Đậu hũ ma bà cay cay tươi ngon, hương vị gà cung bảo thì cay nồng, thịt mướt, càng nhai càng thơm.

Đồng Tuyết Lục cũng khen ngợi tài nấu nướng của đầu bếp Tống Vĩ Quân, đồng thời cũng chỉ ra đậu hũ ma bà của ông hơi quá lửa, nhưng cuối cùng vẫn nhận đối phương.

Có điều nhà hàngquán cơm của cô phải hơn nửa tháng nữa mới mở cửa. Đồng Tuyết Lục dặn hai người đến lúc đó rồi tới quán cơm làm thủ tục.

Bước ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, vốn dĩ cô định tới trung tâm bách hóa mua chút đồ, nhưng không biết có phải vì mang thai hay không, bình thường sức lực cô rất khỏe, lúc này lại cảm thấy hơi mệt.

Vì thế cô bỏ ý định đi tới trung tâm bách hóa, ngồi xe buýt về nhà.

Ngồi chờ hơn nửa tiếng xe buýt mới đến, Đồng Tuyết Lục quyết định sau này kiếm được nhiều tiền rồi, chuyện thứ nhất chính là mua một chiếc xe.

Vừa vào nhà, Bánh Trung Thu đã nhào về phía cô, nhưng mà nhào được nửa đường bỗng nhiên ngừng lại, vây quanh bụng cô ngửi tới ngửi lui.

Trước kia Đồng Tuyết Lục từng nghe nói động vật rất có linh tính, phát hiện chủ nhân mang thai sẽ chủ động dừng hành động nhào tới.

Cô xoa xoa đầu Bánh Trung Thu: “Bánh Trung Thu, có phải mày biết tao mang thai không?”

Bánh Trung Thu nhìn cô khẽ kêu một tiếng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ anh dũng hiên ngang bình thường.

Đúng lúc này, cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra, Ôn Như Quy cả người đầy mồ hôi đi tới: “Em đi đâu vậy? Anh tới Lỗ Vị Trai không tìm được em.”

Đồng Tuyết Lục đứng lên, thấy lạ hỏi: “Em tới Lỗ Vị Trai, sau đó lại tới tiệm cơm quốc doanh của quản lý Đặng. Sao đột nhiên anh lại về thế?”

Ôn Như Quy đi tới, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, phát hiện cô không sao mới nói: “Anh mua cho em cái máy ghi âm. Chó của bạn anh mới đẻ, vừa tròn một tháng, anh cũng mang về đây luôn.”

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-617-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi-bay.html.]

Đồng Tuyết Lục nghe thấy có chó con, mặt đầy tò mò nói: “Chó con ở đâu thế?”

Ôn Như Quy dắt tay cô đi qua thăm chó con.

Chó con là giống chó săn, bởi vì bây giờ còn nhỏ nên nhìn qua trông hơi ngốc nghếch. Nó dùng đoi mắt to long lanh ngây ngốc nhìn Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục lập tức yêu thích, xoa cái đầu thằng nhỏ: “Tao gọi mày là gì thì được nhỉ?”

“Gâu gâu ~”

Con chó nhỏ sủa hai tiếng.

Ngay sau đó liền nghe Ôn Như Quy nói: “Hay là gọi là Lục Quy đi?’

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục co giật vài cái: “...”

Cô thật sự không ngờ đã lâu vậy rồi mà Ôn Như Quy vẫn nhớ kỹ cái tên này. Cô lập tức bác bỏ, cuối cùng đặt tên cho chú chó nhỏ là Bánh Bao Chảy.

Bởi vì vừa tôi cô ăn bánh bao chảy có hương vị rất thơm ngon. Cô cảm thấy mình còn có thể ăn thêm ba bốn cái nữa. Vì thế cô liền đặt cái tên này cho chú chó.

Ôn Như Quy vẫn khá tiếc nuối về việc không thể gọi con ch.ó là “Lục Quy”.

Đến tối, sau khi cô rửa mặt thì tựa vào trong n.g.ự.c Ôn Như Quy.

Ôn Như Quy nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của cô: “Sau này em có đi đâu phải báo với người nhà một tiếng, tránh cho mọi người lo lắng cho em.”

Đồng Tuyết Lục vòng tay qua cổ anh, cắn vào cằm anh một cái: “Ừ, lần sau sẽ nghe anh. Sau này em ra ngoài sẽ nói với chú Tông một tiếng.”

Ôn Như Quy bị cô cắn cả người run lên, kéo giãn khoảng cách hai người ra: “Em nhịn chút đi. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, phải qua ba bốn tháng sau mới có thể...”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Ai yo, sao nghe lời này cứ như cô đói khát lắm vậy.

Ôn Như Quy thấy cô không nói lời nào, còn tưởng rằng cô đang tức giận: “sau này anh sẽ về ở cùng em và con nhiều hơn.”

Đồng Tuyết Lục thấy anh ngoan ngoãn như vậy cũng không nỡ lòng nào trêu anh nữa.

Mấu chốt là tinh thần cô thật sự không còn tốt như trước, lúc này đã cảm thấy rất mệt mỏi rồi.

Ôn Như Quy thấy cô ngáp liên tục, đỡ cô nằm xuống nói: “Nếu em mệt thì ngủ đi.”

Anh đứng lên tắt đèn, Đồng Tuyết Lục ôm lấy eo anh, rồi nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Không biết ngủ bao lâu, trong mơ mơ màng màng cô bị tiếng nói chuyện đánh thức.

Cô mở mắt ra, chỉ thấy Ôn Như Quy ngồi ở mép giường, nói với cái ghế trống không: “Cậu thật sự bảo cha cậu sắp xếp một người phụ nữ tiếp cận Sử Tu Năng?”

Loading...