Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 611: Ly trà xanh thứ sáu trăm mười một

Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:22:18
Lượt xem: 90

 

Đồng Tuyết Lục buồn nôn khiến Ôn Như Quy sợ hết cả hồn.

“Tuyết Lục, em sao thế?”

Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nôn? Chẳng lẽ nôn cũng bị lây à?

Đồng Tuyết Lục nôn mửa mấy lần, lại chẳng khạc ra được gì. Mà Vương Tiểu Vân bên cạnh lại cứ “ọe ọe ọe” không ngừng, khiến cô cũng muốn nôn theo.

Người gác cổng thấy hai cô người nọ nối đuôi người kia nôn ọe, vội vàng nói: “Sợ là ăn phải đồ gì bậy bạ rồi, hai người mau đến bệnh viện khám thử xem.”

Lời này vừa nói ra, Đồng Tuyết Lục cảm giác hai chân mình lơ lửng trên mặt đất.

Ôn Như Quy đã bế bổng cô lên: “Chúng ta lập tức tới bệnh viện.”

“...”

Năng lực bạn trai level max, nhưng mà làm hơi quá.

Đồng Tuyết Lục khẽ đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh: “Em có thể tự đi được mà, anh mau thả em xuống đi, em không sao hết.”

Ôn Như Quy bế cô không buông tay, chân mày hơi nhíu lại: “Mặt em trắng bệch thế này còn bảo không sao? Cho dù không sao thật, chúng ta cũng phải tới bệnh viện kiểm tra một lượt, như vậy anh mới yên tâm được.”

Phần lớn thời gian anh đều ở trong căn cứ, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cô, điều này khiến trong lòng anh cực kỳ áy náy. Cho nên, vào lúc này nhất định phải tự mình xác nhận cô không sao, anh mới có thể yên tâm được.

Đồng Tuyết Lục thấy anh lo lắng cho mình như thế, cũng không nỡ làm trái ý anh nữa. Cô nghĩ một hồi, đi kiểm tra cũng tốt, nếu không có vấn đề gì thì mọi người đều có thể yên tâm.

Chu Diễm phía sau thấy Ôn Như Quy bế vợ đi mất, nếu như bây giờ anh ta mà không bế vợ mình lên, chẳng phải là anh ta rất không đàn ông sao?

Vì thế anh ta khuỵu hai chân xuống, hai tay ôm lấy Vương Tiểu Vân định bế công chúa.

Nhưng mà bế công chúa cần phải có sức lực lớn, một người đàn ông có thể dễ dàng trở tay cõng vợ mình lên, nhưng chưa chắc có thể dễ dàng bế lên được. Chu Diễm chính là cái loại người không bế nổi đó.

Anh ta vận hết sức lực từ khi b.ú sữa mẹ ra, mặt kìm nén đến đỏ bừng, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng “Bủm”...

Anh ta đánh một quả rắm.

Người gác cổng: “...”

Vương Tiểu Vân: “...”

Chu Diễm: “...”

Vân Chi

Hiện trường yên tĩnh mấy giây, bầu không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ.

Vương Tiểu Vân đá anh ta ra, xoay người rời đi: “Anh đừng có đi theo em nữa.”

Đúng là mất mặt!

Chu Diễm vội vàng giương mắt đuổi theo: “Tiểu Vân, em cho anh thêm một cơ hội nữa đi, chắc chắn anh có thể bế được em mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-611-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi-mot.html.]

Vương Tiểu Vân nghiêm mặt: “Tự em có thể đi được, em không muốn ngửi rắm thối của anh thêm nữa! Còn nữa anh giải thích cho em một chút, bó hoa kia có đúng thật là do anh tự trồng không?”

Chu Diễm: “...”

Chu Diễm có ý đồ định lừa gạt, ai ngờ Vương Tiểu Vân không dễ lừa như thế. Anh ta chẳng thể làm cách nào khác, đành phải thẳng thắn khai báo.

Vương Tiểu Vân giận dữ đánh “Bốp bốp” lên người anh ta mấy phát: “Lát nữa anh ăn hết đống hoa kia cho tôi!’

Chu Diễm: “...”

Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy nghe thấy tiếng mắng chửi vang lên sau lưng, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Bốn người đi tới bệnh viện, y tá thấy Đồng Tuyết Lục được người khác bế vào, còn tưởng là bệnh nặng gì, vội vàng chạy tới: “Tình hình bệnh nhân thế nào?”

Ôn Như Quy: “Vừa nãy vợ tôi nôn mấy lần.”

Y tá ngẩn ra: “Chỉ có vậy thôi? Còn triệu chứng gì khác hay không?”

Ôn Như Quy lắc đầu: “Không có.” Mới nôn vài cái thôi đã khiến anh lo lắng thế này rồi, nếu còn có những triệu chứng khác chắc đòi mạng anh quá.

Khóe miệng y tá co giật mạnh: “Chắc là ăn phải đồ bậy bạ gì thôi, hai người tới khoa tiêu hóa khám thử đi.”

Vương Tiểu Vân cũng đi tới khoa tiêu hóa giống vậy.

Nhanh chóng đến lượt Đồng Tuyết Lục, bác sĩ hỏi: “Vừa rồi có ăn phải đồ gì không sạch sẽ hay không?”

Đồng Tuyết Lục nói: “Lúc đổi xe giữa đường tôi có mua mấy trái táo của bác nông dân, tôi và một đồng chí nữ bên ngoài chia nhau mỗi người ăn một quả, co ấy cũng nôn giống tôi.”

“Trừ nôn ọe ra thì có đau bụng không? Có đi ngoài không?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không. Thật ra thì tôi cảm giác không giống ăn phải đồ hỏng lắm, nhìn trái táo kia rất tươi.”

Bác sĩ bảo cô nằm xuống chiếc giường bên cạnh, sau đó đi tới đè nhẹ lên bụng cô mấy cái, còn hỏi cô có thấy đau hay không. Đồng Tuyết Lục đều nói không đau.

Bác sĩ lại bảo cô đứng lên, còn chưa kịp lên tiếng thì Vương Tiểu Vân đang chờ bên ngoài lại bắt đầu nôn “ọe ọe ọe”. Đồng Tuyết Lục nghe thấy âm thanh này cũng bắt đầu nôn ọe theo.

Ôn Như Quy vội vàng vuốt lưng giúp cô, cuống cuồng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, vợ tôi có vấn đề gì vậy?” Cảm giác hình như rất nghiêm trọng.

Bác sĩ nhìn hai người họ một cái: “Hai người kết hôn được bao lâu rồi? Có con chưa?”

Ôn Như Quy ngẩn ra: “Vừa mới kết hôn hơn một tháng, chưa có con.”

Bác sĩ nhìn về phía Đồng Tuyết Lục: “Kinh nguyệt tháng này đã tới chưa?”

“Vẫn chưa, trễ hai ba ngày so với bình thường. Bác sĩ, không phải ông định nói là tôi mang thai chứ?”

Kinh nguyệt của cô cũng coi như bình thường, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống chậm vài ngày. Vì thế lần này cô cũng không mấy để ý khi kinh nguyệt trễ mấy ngày.

Mấy hôm cô và Ôn Như Quy làm chuyện chăn gối đều dùng biện pháp an toàn, sau đó Ôn Như Quy vẫn luôn bận rộn không về nhà, hai người không chung phòng lần nào nữa. Cô cảm thấy mình hẳn sẽ không dễ dính chưởng như thế.

Bác sĩ nói: “Rất có khả năng này. Dạ dày và hệ tiêu hóa của cô không có vấn đề gì, hai người thử đến khoa phụ sản kiểm tra xem.”

Vì thế hai người mau chóng qua bên khoa phụ sản lấy số xếp hàng.

Loading...