Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 601: Ly trà xanh thứ sáu trăm linh một
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:47:30
Lượt xem: 131
Ngày hôm qua, cô gái này ôm anh ta vừa gặm vừa cắn, cổ anh ta còn bị cô ấy cào mấy cái, bây giờ ăn anh ta sạch sẽ rồi lại không muốn chịu trách nhiệm sao?
Phương Tĩnh Viện chột dạ nói: “Chẳng lẽ anh không cắn tôi sao? Miệng của tôi cũng bị rách.”
Nói xong, mặt đỏ bừng như quả táo chín, ánh mắt hoàn toàn không dám đối diện với anh ta.
Mặt Tiêu Thừa Bình cũng nóng lên, nhưng lần này anh ta cố nén xấu hổ, giọng điệu ngang ngược, cứng rắn nói: “Phương Tĩnh Viện, dù sao em cũng phải chịu trách nhiệm với anh, nếu không anh sẽ đến trường học của em tìm thầy giáo của em, nói em đùa giỡn tình cảm của anh!”
Sắc mặt Phương Tĩnh Viện co rúm lại: “...”
Thừa dịp lúc cô ấy sững sờ, đột nhiên Tiêu Thừa Bình nắm lấy tay cô ấy: “Tĩnh Viện, chúng ta như vậy cũng hơn hai năm rồi, chúng ta yêu đương đi?”
Trên đường theo đuổi người yêu, không có ai gập ghềnh như anh ta cả!
Bây giờ, anh em họ và anh em bà con của anh ta đều coi anh ta như trò đùa, mỗi lần tụ họp gia đình, anh ta chỉ hận không thể đào cái lỗ tự chôn mình xuống.
Mấy tên khốn nạn kia còn lấy anh ta ra để cá cược, tất cả đều đánh cược trong năm nay anh ta vẫn không có người yêu.
Ngẫm lại cũng rất tức giận.
Phương Tĩnh Viện muốn rút tay mình ra, nhưng thử rút mấy lần cũng không thành công: “Anh bỏ tay ra, nếu như bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu.”
Tiêu Thừa Bình không buông tay: “Em đồng ý chịu trách nhiệm với anh, anh mới thả tay ra.”
Miệng anh ta đãbị gặm rách rồi, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội như thế.
Mặt Phương Tĩnh Viện đỏ như thoa son: “Được rồi được rồi, chúng ta yêu đương là được.”
Thật ra, hai năm qua, bên cạnh cô cũng có bạn học nam khác theo đuổi, nhưng xem đi nhìn lại, không ai đối tốt với cô như mắt nhỏ.
Có điều hơn một năm qua, tâm tư của cô ấy đều đặt vào việc học, rất lạnh nhạt với chuyện yêu đương. Có điều bây giờ đã như vậy, thì yêu đương thôi.
Vân Chi
Tiêu Thừa Bình nghe nói như vậy thì giật mình, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Phương Tĩnh Viện đẩy anh ta một cái, nhân cơ hội chạy vòng qua bên cạnh anh ta: “Đúng là một tên ngốc.”
Lúc này, Tiêu Thừa Bình mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo: “Anh đưa em đến trường.”
“Không cần.”
“Sao lại không cần? Anh là người yêu của em, tất nhiên anh phải đưa em đến trường rồi.”
“Anh đừng cứ mở miệng ra là nói hai chữ người yêu như thế.”
“Anh muốn nhấn mạnh đấy, Tiêu Thừa Bình anh là người yêu của Phương Tĩnh Viện, chúng ta đang yêu đương.”
“Anh ngậm miệng cho tôi!”
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-601-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-linh-mot.html.]
Đợi đến hai ngày sau, Đồng Tuyết Lục mới biết Phương Tĩnh Viện và Tiêu Thừa Bình đã xác định quan hệ, cô không nhịn được mỉm cười.
Hai người này thật giống một đôi oan gia hoan hỉ, ầm ĩ hai năm, cuối cùng cũng có thể xác định được quan hệ.
Thái độ làm người của Tiêu Thừa Bình không tệ, cũng có năng lực, hai nhà môn đăng hộ đối, hiểu tận gốc rễ, là đối tượng không tồi.
Hôm nay, cô nhận được một cuộc điện thoại gọi tới từ Thâm Thị.
Điện thoại là do cha của Tiểu Cửu, Tô Việt Thâm gọi đến.
“Đồng chí Đồng, xin lỗi, chúng tôi không có thời gian đến dự hôn lễ của cô và đồng chí Ôn.”
Đồng Tuyết Lục: “Không sao đâu, nhà anh đã tặng quà mừng đáng giá như vậy cho chúng tôi rồi, tôi còn chưa cảm ơn anh đâu.”
Tô Việt Thâm nói: “Đây là chuyện nên làm, năm đó, nếu không có cô giúp đỡ, bây giờ, nhà họ Tô chúng tôi đã vợ con ly tán từ lâu rồi.”
Mặc dù anh ta đã rời khỏi Chính phủ, song chỉ cần người nhà ở cùng một chỗ, thì nơi đó chính là nhà.
Mấy năm nay, anh ta chuyển sang Quảng Đông phát triển, có chút thành tích. Có điều, sau khi biết Chính phủ muốn đẩy mạnh phát triển Thâm Thị, anh ta đã quyết định dứt khoát chuyển nhà đến Thâm Thị.
Anh ta đã không định đi theo chính trị, ra biển kinh doanh là kế hoạch phát triển sau này của anh ta.
Mấy năm nay, Đồng Tuyết Lục vẫn liên lạc với nhà họ Tô, nhưng thỉnh thoảng mới gọi một hai lần. Bỗng nhiên Tô Việt Thâm gọi điện đến đây, chắc chắn là có chuyện.
“Lần này, đồng chí Tôn gọi đến đây, có phải có chuyện gì muốn nói hay không?”
Tô Việt Thâm: “Ừ, tôi có một người bạn chuyên bán sỉ quần áo, cậu ta nói hai hôm trước có một người bạn của vợ cậu ta từ Kinh Thị đến muốn buôn bán quần áo. Người phụ nữ đó tên là Trình Tú Vân, hình như là mẹ của đồng chí Ôn.”
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì có chút giật mình, khóe miệng hơi cong lên: “Thế giới này nhỏ thật, như vậy cùng có thể gặp phải người quen, hóa ra bà ta thực sự đã đến Thâm Thị.”
Lúc trước, cô nghi ngờ Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đến Thâm Thị tìm mối làm ăn, không ngờ lại bị cô đoán trúng rồi.
Tô Việt Thâm: “Cần tôi bên này giúp đỡ không?”
Từ chối, hoặc là gian lận trong việc buôn bán, khiến cho bọn họ không thể hoàn vốn, anh ta đều có thể làm được.
Đồng Tuyết Lục: “Không cần, bọn họ muốn làm cứ để cho bọn họ làm đi.”
Nếu Trình Tú Vân và Sử Tu Năng vẫn luôn xui xẻo, thất vọng bần cùng, chắc chắn bọn họ sẽ quay về quấy rầy nhà họ Ôn và Ôn Như Quy.
Hơn nữa, một số người có thể nghèo cùng nhau, nhưng không thể giàu cùng nhau.
Cô muốn để bọn họ giàu lên rồi chó cắn chó, sau đó lại một tay đẩy bọn họ xuống vũng bùn!
Có được rồi lại mất đi, so với chưa từng có được, sẽ càng khiến người ta phẫn nộ và tuyệt vọng hơn.
Tô Việt Thâm chỉ dừng một chút đã hiểu được: “Vậy được, tôi sẽ bảo bạn tôi không cần làm gì hết.”
“Cảm ơn anh, đồng chí Tô.”
“Khách sáo rồi, chúc hai người tân hôn vui vẻ.”