Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 599: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi chín

Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:46:53
Lượt xem: 81

 

Ông Ôn và chú Tông thấy bọn họ lâu như vậy mới đi ra, đáy mắt hai người lóe lên ý cười, nhưng vừa thấy Đồng Tuyết Lục tới, lập tức kéo căng nét mặt, lo cô sẽ xấu hổ.

Thật ra, da mặt Đồng Tuyết Lục còn dày hơn so với tường thành, d.a.o chẻ s.ú.n.g b.ắ.n cũng không thủng, căn bản sẽ không xấu hổ hoặc cảm thấy ngượng ngùng. Có điều lòng tốt của hai ông lão vẫn khiến cho cô cảm thấy cực kỳ ấm áp.

“Ông nội Ôn...”

Cô vừa mới gọi một tiếng, ông Ôn đã kháng nghị: “Tuyết Lục à, sao cháu còn gọi ông là ông nội Ôn thế? Nên gọi ông nội mới đúng.”

Đồng Tuyết Lục gật đầu, gắp cho ông ấy một miếng thịt nạc: “Ông nội nói phải, phạt cháu ngày mai phải làm bánh ngọt thật ngon cho ông nội ăn.”

Nghe thấy cô gọi ông nội, ông Ôn đã cười tươi đến mức mặt mày hớn hở rồi, lại nghe nói cô sẽ làm bánh ngọt cho mình, ông càng vui mừng không chịu nổi: “Tốt tốt, có điều vài ngày nữa rồi làm cũng được. Mấy ngày nay cháu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, phải rồi, vừa nãy cháu định nói gì với ông vậy?”

Đồng Tuyết Lục: “Cháu muốn nuôi thêm vài con ch.ó với mèo, không biết có làm phiền ông nội không?”

Vân Chi

Hai nhà chỉ có một con ch.ó Bánh Trung Thu, không đủ lắm. Nếu ngày đó không phải Châu Châu dẫn Đậu Nha đến, thật đúng là cô không có cách nào bắt được Trình Tú Vân.

Hơn nữa hai người chú Tông và ông Ôn càng ngày càng lớn tuổi, nuôi thêm hai con động vật, thứ nhất có thể tạo thêm niềm vui cho bọn họ, thứ hai ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, động vật cũng có thể bảo vệ chủ.

Ông cụ Ôn còn tưởng cô muốn nói chuyện gì nữa: “Cháu muốn nuôi gì thì cứ nuôi đi, không cần lo lắng đến cảm nhận của ông nội. Nếu sau này cháu không có thời gian chăm sóc, bảo Tiểu Tông giúp cháu.”

Chú Tông: “...”

Tư lệnh, ngài bảo tôi giúp đỡ như vậy có được không?

Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của chú Tông, khóe miệng Đồng Tuyết Lục hơi cong lên: “Có thời gian chăm sóc mà, chỉ là cháu cảm thấy nhà quá rộng, nuôi thêm vài con thú cưng sẽ náo nhiệt hơn một chút.”

Tất nhiên ông Ôn không có ý kiến gì: “Nuôi đi, ông nội ủng hộ cháu. Đúng rồi, nhân dịp Như Quy được nghỉ mấy ngày, các cháu phải nhanh chóng đi lấy giấy đăng ký kết hôn đi.”

Lúc trước, Ôn Như Quy luôn không có ngày nghỉ, cho nên mặc dù hai người đã làm đám cưới, nhưng vẫn chưa nhận giấy chứng nhận kết hôn. Không thấy được giấy chứng nhận kết hôn, chung quy trong lòng ông Ôn vẫn cảm thấy không yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-599-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-chin.html.]

Ôn Như Quy dùng đũa chung gắp một miếng sườn heo cho Tuyết Lục: “Buổi chiều chúng cháu sẽ đi lấy giấy chứng nhận.”

Ông Ôn nhìn anh, trong lòng hừ một tiếng: Cưới vợ rồi, trong mắt cháu trai không còn ông nội này nữa.

Đồng Tuyết Lục chú ý tới biểu cảm trên mặt ông Ôn, vội vàng gắp cho ông ấy một đũa thịt, lại gắp cho chú Tông, lúc này mới khiến mặt mày hai ông lão hớn hở.

Quay đầu lại thì thấy đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy cong cong nhìn cô, đáy mắt còn lộ ra vẻ u oán, giống như đang nói, anh cũng muốn.

Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười thành tiếng, vội vàng gắp cho anh một đũa thịt cá.

Lúc này mới khiến cho tất cả đàn ông trong phòng đều hài lòng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô và Ôn Như Quy trở về nhà mẹ đẻ bên cạnh. Dù sao cũng gần nhau như vậy, cô cũng không để ý tới tục lệ ba ngày lại mặt.

Tư lệnh Tiêu không có ngày nghỉ, sáng sớm đã phải đến bộ đội, tuổi của ông ấy phải chờ thêm hai ba năm nữa mới có thể về hưu.

Trong nhà chỉ có hai anh em Tiêu Gia Minh và Tiêu Miên Miên.

Tiêu Miên Miên thấy chị về, vội vàng chạy đến nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Chị ơi, chị về rồi, buổi sáng em thức dậy không thấy chị, trong lòng em thật sự rất khó chịu.”

Năm nay, Tiêu Miên Miên sáu tuổi rưỡi, từ năm ngoái đã bắt đầu ở một mình một phòng, chỉ là cô bé thường xuyên chạy đến phòng chị gái để đắp cùng một cái chăn với chị. Đột nhiên chị gái lấy chồng, cô bé cảm thấy rất không quen.

Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé: “Chị ở ngay bên cạnh mà em đã không quen, đợi đến khi em lớn, em lấy chồng thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Miên Miên ngước khuôn mặt trắng nõn lên, giận dữ nói: “Anh ba nói anh ấy đã cầu nguyện với Bồ Tát muốn độc thân cả đời, em cảm thấy độc thân rất hay, như vậy sẽ không cần đến nhà người khác nữa, cho nên tối hôm qua, em cũng lén cầu nguyện với Bồ Tát, cũng muốn độc thân cả đời.”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Ôn Như Quy: “...”

Tiêu Gia Minh: “...”

Anh em sống độc thân!!!

Loading...