Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 598: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:46:26
Lượt xem: 75
Đêm qua, Đồng Tuyết Lục bị lăn lộn rất lâu, chỉ nhớ được Ôn Như Quy giúp cô tắm rửa, chuyện sau đó thì cô không nhớ rõ nữa.
Ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi, cô cảm giác hình như mình đã ngủ rất lâu, bỗng chốc không thể phản ứng được bản thân đang ở chỗ nào.
Cô chớp mắt hạnh nhìn đồ trang trí trong phòng, hoàn toàn không nhớ đến chuyện mình đã lấy chồng.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài vang lên tiếng “kẽo kẹt”, Ôn Như Quy nhấc chân dài bước vào.
Lúc này, cô mới phản ứng lại mình đã kết hôn rồi.
Tối hôm qua rõ ràng là anh ra sức, cuối cùng người mệt mỏi lại là cô, đúng là không công bằng.
Ôn Như Quy vừa vào đã đối diện với tầm mắt của cô, vành tai ửng đỏ: “Em tỉnh rồi à? Ông nội lo em ngủ lâu sẽ không tốt cho sức khỏe, bảo anh lên gọi em dậy.”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục quét qua lỗ tai đỏ bừng của anh, giọng nói uể oải: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Dựa theo phong tục, ngày đầu tiên, con dâu mới vào cửa phải thức dậy nấu cơm cho nhà chồng ăn. Nhưng cô còn chưa gả qua, ông Ôn đã bảo cô không cần phải quan tâm đến phong tục hay tục lệ gì gì đó, muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ.
Ôn Như Quy đóng cửa lại, nhớ tới chuyện điên cuồng tối hôm qua, m.á.u dồn lên mặt: “Xin lỗi, tối hôm qua anh không kiềm chế được bản thân, em... Còn đau không?”
Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục cong cong nhìn anh: “Nếu em nói đau, có phải sau này anh định kiềm chế bản thân rồi làm một hòa thượng à?”
Thật ra, tối hôm qua, anh coi như đã kiềm chế rồi, hơn nữa còn rất để ý đến cảm nhận của cô, cộng thêm được nghỉ ngơi tốt, cho nên lúc này, cô không cảm thấy quá khó chịu.
Ôn Như Quy: “...”
Hòa thượng phá giới rồi còn có thể kiềm chế và âm thầm chịu đựng như trước sao?
Điều này rõ ràng là không thể nào.
Ôn Như Quy ngồi xuống mép giường, mặt đỏ bừng: “Sau này... Anh sẽ nhẹ một chút.”
Vân Chi
Sau này.
Ngụ ý là không muốn làm hòa thượng, muốn ăn thịt thôi.
Đồng Tuyết Lục “Chậc” một tiếng rồi ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống theo động tác của cô. Trên người ngoại trừ chỗ mặc áo hai dây ra, da thịt những nơi khác đều lộ ra đầy vết đỏ.
Cô chỉ vào vết đỏ trên cánh tay mình nói: “Còn nói gì mà sẽ chăm sóc em cả đời, anh xem anh biến em thành như vậy còn không chịu làm hòa thượng. Lời nói của đàn ông đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây, xem như em đã hiểu rõ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-598-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-tam.html.]
Ôn Như Quy: “...”
Nhìn thấy vết đỏ nhỏ nhắn lộn xộn trên cánh tay trắng nõn thon dài của cô, đáy mắt anh lộ ra vẻ ảo não: “Xin lỗi, anh không ngờ mình lại không biết chừng mực như vậy. Lần tới, anh sẽ để em... Muốn làm gì thì làm.”
Lần tới, anh để em muốn làm gì thì làm.
Nói tóm lại là thà rằng bị đè dưới thân, cũng không chịu bỏ qua ăn thịt.
Đàn ông, chậc chậc.
Rèm cửa không kéo ra, ánh sáng lờ mờ đầy quyến rũ.
Đồng Tuyết Lục giơ tay ôm lấy cổ anh, mỉm cười ha ha: “Sở trưởng Ôn, anh rất không thích hợp nha, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện đùa giỡn lưu manh.”
Mặt mày cô như tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng cong lên, mắt hạnh long lanh nước cong cong nhìn anh, giống như biết quyến rũ linh hồn của người khác.
Giống như ở thời cổ đại, yêu phi quyến rũ quân vương không lên triều sớm.
Trên người cô mặc áo hai dây, hai người ôm nhau như vậy, da thịt kề sát nhau. Ôn Như Quy giống như bị điện giật, cả người cứng đờ.
“Anh chỉ như vậy với một mình em thôi.”
Ngay cả dáng vẻ của những cô gái khác mà anh cũng không nhớ được, càng đừng nói tới chuyện đùa giỡn lưu manh với bọn họ.
Hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ nhàng phả lên cổ, thân thể Đồng Tuyết Lục hơi run lên: “Vậy anh phải nhớ kỹ lời mình nói đấy nhé, con người em có bệnh sạch sẽ, nếu anh dám đùa giỡn lưu manh với người khác, vậy chúng ta sẽ ly...”
Câu kế tiếp còn chưa nói hết, cánh môi của cô đã bị Ôn Như Quy cắn lấy: “Đừng nói lời không may mắn.”
Chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra, bọn họ sẽ cùng nhau đến đầu bạc răng long.
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, mặt mày lộ ra vẻ nghiêm túc, trong đôi mắt chỉ có bóng dáng của một mình cô.
Đồng Tuyết Lục đáp lại nụ hôn của anh.
Đầu lưỡi của anh cạy hàm răng cô rồi vào trong dò xét, nhắm mắt đuổi theo cô.
Sau một hồi triền miên, hơi thở của hai người đều có chút gấp gáp.
Bỗng nhiên Đồng Tuyết Lục phản ứng lại: “Em còn chưa đánh răng.”
Ôn Như Quy lại hôn lên, dùng hành động thực tế bày tỏ mình không ngại.
Hai người dây dưa ở trong phòng rất lâu mới đi ra ngoài, chú Tông đã làm xong cơm trưa, không cần Đồng Tuyết Lục xuống bếp.