Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 597: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:44:03
Lượt xem: 95
Lúc trở lại phòng cưới của hai người, Đồng Tuyết Lục đã tắm xong, lúc này đang mặc đồ ngủ nằm bẹp trên giường.
Kết hôn đúng là quá mệt người, toàn thân cô như muốn rã ra.
Ôn Như Quy vừa vào cửa, ánh mắt đã rơi trên đôi chân trắng nõn mịn màng của cô. Chân cô tựa như bạch ngọc, xinh xắn tinh xảo, nhìn mà tim anh đập thình thịch điên cuồng.
Vân Chi
Ôn Như Quy cảm thấy mình quá lưu manh.
Vừa rồi suýt chút nữa không nhịn được thì thôi, bây giờ chỉ nhìn thấy một đôi chân đã cảm thấy không kìm được rồi!
Lưu manh, đúng là quá mất mặt.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy tiếng đẩy cửa, xoay người lại, tay chống đầu nhìn anh: “Về rồi à? Ông nội thế nào?”
Cổ áo cô hơi rộng, lộ ra một phần da thịt và xương quai xanh, cực kỳ quyến rũ.
Yết hầu Ôn Như Quy chuyển động: “Có chú Tông chăm sóc ông nội rồi, ông kêu anh về.”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục hơi cong lên: “Có phải ông nói đêm xuân đáng giá nghìn vàng, bảo anh mau về không?”
Ôn Như Quy: “... Ừ.”
“Vậy còn không mau đi tắm.’
Ôn Như Quy cảm thấy như nghe được tiếng của trời cao, nhanh chóng gật đầu: “Ừ.”
Sau đó cầm quần áo ngủ ở bên cạnh lên, xoay người đi vào phòng tắm.
Bình thường anh rất chững chạc, đây là lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục thấy anh “Sốt ruột” như vậy. Chờ anh vừa đi xa, cô không nhịn được bật cười.
Tốc độ tắm của Ôn Như Quy chưa bao giờ nhanh như bây giờ, chưa tới ba phút đã quay trở lại.
Anh đổi ánh đèn trong phòng thành đèn nhỏ. Cả căn phòng được nhuộm bởi những sợi sáng vàng ấm áp, bầu không khí lập tức ấm lên không ít.
Ánh mắt của hai người đối diện với nhau, nhiệt độ lại tăng lên, trong không khí tràn ngập hương vị mờ ám.
Đúng lúc này, bên cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.
“Như Quy cũng gian manh quá nhỉ? Lại sắp xếp hai con ch.ó canh ở phía sau, điều này chứng tỏ không muốn để chúng ta nghe trộm góc tường rồi!”
“Gâu gâu gâu...”
Hai cha con Bánh Trung Thu và Đậu Nha kêu vang, vô cùng tận tụy với công việc, nhe răng mang dáng vẻ trách móc, khiến một nhóm người muốn nghe lén không dám đến gần.
“Đi thôi đi thôi, dù sao thì cũng chẳng nghe được gì, tôi muốn về ngủ.”
“Đúng là quá gian manh.”
Sau khi bên ngoài dần dần khôi phục sự yên tĩnh, lúc này Ôn Như Quy mới nhìn chằm chằm vào cô, rồi hỏi: “Anh có thể không?”
Đồng Tuyết Lục vòng tay qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng dán lên: “Anh nói xem?”
Tối nay Ôn Như Quy đã uống rượu, vào lúc này vẫn còn men rượu. Đôi môi đỏ mọng của cô vừa dán lên, anh lập tức biến thành tổng giám đốc Ôn Như Quy cuồng dã bá đạo.
Anh mút cánh môi ấm áp của cô, vừa dịu dàng vừa bá đạo.
Hô hấp của hai người ngày càng nặng hơn, tay Ôn Như Quy đi xuống.
Hơi thở của anh phả bên tai cô, lại lần nữa khiến Đồng Tuyết Lục không nhịn được run lên.
Cho tới bây giờ cô vẫn không biết tai mình lại nhảy cảm như vậy.
Ngứa ngứa tê tê, muốn gãi lại không gãi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-597-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-bay.html.]
Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình cũng hơi say rồi.
Đôi môi Ôn Như Quy dạo chơi trên cánh môi cô, vành tai cô, lại tới cổ cô.
Cuối cùng nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh của cô.
Bây giờ là cuối hè đầu thu, nhiệt độ ban đêm hơi thấp, nhưng mà vào lúc này nhiệt độ trên cơ thể Ôn Như Quy lại cao đến mức dọa người, giống như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào vậy.
Độ ấm từ bàn tay anh dường như có thể khiến người ta nóng lên, di chuyển tới đâu, lập tức khiến Đồng Tuyết Lục muốn bốc cháy theo.
Nhiệt độ trên người cô cũng được thắp lên.
Run rẩy...
Cô vòng tay qua cổ anh, hai người hôn nhau điên cuồng.
Ánh sáng màu vàng chiếu lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối, cực kỳ ái muội.
Đôi lông mi dài rậm của anh đổ bóng xuống gương mặt, ngũ quan lập thể, yết hầu lên xuống, xương quai xanh cực kỳ quyến rũ, tựa như đang dụ dỗ người ta.
Đồng Tuyết Lục tiến sát lại, cắn một cái lên xương quai xanh của anh.
Ôn Như Quy khẽ hít một ngụm khí, ôm lấy cô bắt đầu gia tăng lực độ.
Dưới ánh đèn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt đen như mực của anh sâu không thấy đáy, lúc này nhuốm đầy tỉnh cảm, đôi môi mỏng mím chặt lại, nhìn qua khiến anh tràn đầy cảm giác cấm dục đầy mâu thuẫn.
Nhưng chính cảm giác tương phản ấy lại khiến người ta càng muốn bắt nạt anh dữ hơn.
Đồng Tuyết Lục hôn lên yết hầu hấp dẫn của anh, khẽ cười một tiếng: “Sở trưởng Ôn ~”
Nụ cười này cực kỳ quyến rũ.
Dáng vẻ trông như tiểu hồ ly hút hồn phách con người.
Thế! Này! Ai! Mà! Nhịn! Nổi! Chứ!
Đêm động phòng hoa chúc, người nên bày ra dáng vẻ lưu manh không phải là đàn ông sao?
Tất nhiên không phải!!!
Đôi mắt Ôn Như Quy trầm xuống, lại lần nữa hôn dồn dập lên đôi môi cô.
“Tuyết Lục, em là của anh.”
Giọng nói của anh khàn khàn, giống như bóng đêm ái muội, hoàn toàn bùng cháy.
Anh muốn nhiều hơn nữa.
Động tác của anh vừa bá đạo vừa dịu dàng, đồng thời cũng vô cùng kiên nhẫn.
Cho dù phải nhịn đến cực hạn, anh vẫn đặt cảm giác của cô lên hàng đầu.
Chỉ là cho tới bây giờ Đồng Tuyết Lục chưa từng nghĩ tới, sức chịu đựng của Ôn Như Quy sau khi cuồng dã lại đáng sợ đến vậy.
Dường như muốn bù đắp hết hai mươi tám năm vắng mặt trong một lần.
Lăn lộn đến cuối cùng, giọng cô cũng khàn đặc.
Toàn thân không có một chút sức lực nào.
Đêm nay....
Ý loạn tình mê.