Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 588: Ly trà xanh thứ năm trăm tám mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:40:50
Lượt xem: 158
Đồng Tuyết Lục dọn dẹp chút đồ đạc, mang vài món đồ dùng hàng ngày của mình sang nhà họ Ôn trước.
Thấy Đồng Tuyết Lục tới, ông Ôn vội vàng nói: “Tuyết Lục, mặc dù chập tối Như Quy mới về, nhưng mà cháu đừng lo lắng, ông nội đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi, tuyệt đối sẽ không để cháu mất mặt đâu.”
Lúc này mặt ông Ôn đầy vẻ phấn khởi, thần thái sáng láng, chẳng trách mỗi lần tư lệnh Tiêu thấy ông đều phải trợn trắng mắt.
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Cháu không lo. Phòng của Như Quy không khóa chứ ạ? Cháu muốn bỏ ít đồ cần dùng vào.”
Ông Ôn nghe vậy càng cười vui vẻ hơn nữa: “Không khóa không khóa. Lát nữa ông sẽ bảo Tiểu Tông đánh thêm một bộ chìa khóa nhà nữa cho cháu.”
Đồng Tuyết Lục đáp vâng, rồi cầm đồ đi về phía phòng Ôn Như Quy.
Phòng của Ôn Như Quy nằm ở phía đông, là phòng lớn nhất trong tất cả các phòng.
Không giống với bình thường, vào lúc này phòng đã được trang trí thành phòng tân hôn. Ga giường màu đỏ, chăn màu đỏ, màn giường cũng màu đỏ, đôi mắt nhiễm đầy màu đỏ, cực kỳ hân hoan.
Đồng Tuyết Lục xếp đồ vào ngăn kéo, sau đó đi tới bên bàn đọc sách, móc một chiếc chìa khóa nhỏ từ trong túi ra, mở ngăn kéo bàn đọc sách.
Trong ngăn kéo có một quyển nhật ký bìa da đen, nằm lặng yên ở đó.
Chìa khóa này được Ôn Như Quy gửi về vào ngày hôm trước, anh nói trong ngăn kéo bàn anh có một quyển nhật ký.
Đồng Tuyết Lục cầm quyển nhật ký lên ngồi bên mép giường, vuốt ve bìa quyển nhật ký, nhẹ nhàng mở ra.
[Chu Diễm nói nếu như dùng “Sợi tổng hợp” để lấy lòng người yêu, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui. Lúc đó tôi đã nghĩ tới khuôn mặt của cô ấy, vì vậy liền đi tới chỗ viện trưởng nói muốn lấy “Sợi tổng hợp” làm phần thưởng của mình. Tôi chặn đường sống của Chu Diễm, Chu Diễm rất tức giận, nhưng cô ấy lại rất vui, tất cả đều đáng giá.]
Đồng Tuyết Lục sửng sốt.
Cô không ngờ Ôn Như Quy từng làm qua loại chuyện “Không phúc hậu” như vậy. Thì ra “Sợi tổng hợp” trước kia anh tặng cô vốn là của Chu Diễm.
Chu Diễm đáng thương.
[Chu Diễm hỏi Hoàng Khải Dân bí quyết làm thế nào để lấy lòng người yêu. Khải Dân dạy cậu ta phải khen người ta mặt lớn như cái chậu, lúc ấy tôi đứng bên cạnh nghe, lúc về đã lặng lẽ ghi lại. Nhưng mà ngày nghỉ đó vừa thấy mặt cô ấy, tôi đã bắt đầu đỏ mặt, tim đập gia tốc, thầm nghĩ mặt cô ấy nhỏ quá, còn chưa lớn bằng bàn tay tôi, vì thế đã buột miệng thốt lên. Tôi lo lắng mình nói sai, nhưng mà cô ấy lại rất vui. Lúc về căn cứ mới biết Chu Diễm khen người yêu cậu ta mặt to, đã bị đánh...]
“Ha ha ha...”
Đồng Tuyết Lục đọc đến đây thì cười ngã ngửa ra giường, nước mắt sắp trào ra ngoài.
Không ngờ ba người kia ở căn cứ còn có nhiều chuyện thú vị như vậy, đúng là cười c.h.ế.t cô mất thôi.
Cô xoa xoa khóe miẹng cười đến mức ê ẩm, đọc tiếp.
[Ngày 11 tháng 8 năm 1976, là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Vân Chi
Cô ấy thích ăn xương sườn, tôi phải học nấu xương sườn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-588-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-tam-muoi-tam.html.]
Nếu như cô ấy mặc quần áo mới, phải khen cô ấy xinh.]
Bên trong một quyển nhật ký ngay ngắn ghi chép chằng chịt chi chít những điều bọn họ đã trải qua từ lúc quen biết cho đến khi yêu nhau. Từng câu từng chữ bên trong đều liên quan đến cô.
Đồng Tuyết Lục ôm quyển nhật ký, trong lòng trào lên một dòng nước ấm.
Đời trước người theo đuổi cô nhiều không kể xiết, nhưng không một ai đặt cô lên đầu quả tim như Ôn Như Quy cả.
Có lẽ anh quá ngại ngùng, có lẽ anh không đủ lãng mạn, nhưng chắc chắn anh là người yêu cô nhất trên đời này.
Gặp được người thật lòng với mình, cô may mắn biết bao.
Vào giờ phút này, cô rất rất muốn gặp Ôn Như Quy...
Muốn ôm anh, hôn lấy anh.
***
Ngày mười một tháng tám, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.
Ngày hôm đó là ngày lành tháng tốt, nhà họ Ôn và nhà họ Tiêu kết làm thông gia.
Hai nhà Ôn Tiêu giăng đèn kết hoa, trên cửa dán câu đối mới ngụ ý cát tường, trên cây trong sân treo đèn lồng đỏ sậm, khắp nơi ngập tràn sự vui mừng hân hoan.
Lúc này Đồng Tuyết Lục đang ngồi trong phòng của mình, khoác trên người lễ phục đỏ của cô dâu, lớp trang điểm trên mặt là tự cô làm.
Hai mắt Phương Tĩnh Viện sáng lên nhìn cô: “Tuyết Lục, trông cậu xinh quá, còn xinh hơn cả mấy cô diễn viên mình từng gặp nữa. Nếu như cậu làm diễn viên, chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp trời nam đất bắc!”
Đồng Tuyết Lục nói khoác không biết ngượng, cười nói: “Chuyện đó còn cần phải nói sao? Chị đây chính là người xinh đẹp nhất thiên hạ.”
Phương Tĩnh Viện khinh bỉ: “Vâng vâng, cậu không chỉ là ngưởi xinh đẹp nhất thiên hạ, còn là người da mặt dày nhất thiên hạ nữa!”
Những người khác trong phòng nghe vậy lập tức cười vang.
Mặt Tưởng Bạch Hủy đầy hâm mộ, nói: “Tuyết Lục, chờ đến ngày mình kết hôn cậu có thể qua trang điểm cho mình được không? Cậu trang điểm trông không quá lố, còn cực kỳ xinh đẹp!”
Mọi người trong phòng gật đầu liên tục.
Tạ Hiểu Yến: “Cách trang điểm cô dâu của Tuyết Lục là kiểu đẹp nhất mà tôi từng thấy. Bình thường tôi thấy cô dâu đều trang điểm mặt đều trắng bệch như tường vôi, hoặc là miệng đỏ như chậu máu, còn không bằng không trang điểm.”
Điền Phượng Chi: “Đúng thế. Lúc tôi kết hôn trên mặt bị bôi hai quả trứng đỏ, sau đó chồng tôi nói hôm kết hôn mặt tôi đỏ như đ.í.t khỉ, khi đó suýt chút nữa anh ấy đã lên cơn đau tim.”
Nghe thấy vậy, mọi người lại không nhịn được bật cười.
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ qua trang điểm cho cậu.”