Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 587: Ly trà xanh thứ năm trăm tám mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:40:33
Lượt xem: 131
Chu Diễm giận tối sầm mặt: “Hoàng cẩu đản, cậu đừng nguyền rủa tôi nữa có được không?”
Chỉ thẳng mặt nói anh ta không được, anh ta không cần thể diện chắc?
“Không phải tôi đang quan tâm cậu sao? Không phải tôi muốn kích thích cậu đâu, nhưng mà hôm qua vợ tôi mới đi kiểm tra, cô ấy lại có bầu rồi, tôi lại làm cha rồi.”
Lúc Hoàng Khải Dân nói câu này, khóe miệng gần như ngoác đến tận mang tai, không hề mang dáng vẻ không kích thích người khác chút nào.
Chu Diễm: “...”
Vân Chi
Ngay cả Ôn Như Quy cũng không nhịn được mà đồng tình với Chu Diễm, yên lặng vỗ vỗ vai anh ta: “Cố gắng cày cuốc.”
Chu Diễm: “...”
Là hai tên xấu xa chứ không chỉ một!!!
Trong Kinh Thị còn một người anh em khác cùng khổ với Chu Diễm, người này chính là Tiêu Thừa Bình.
Sau khi bỏ lỡ cơ hội trở thành chính thất vào hai năm trước, tới tận bây giờ Tiêu Thừa Bình vẫn độc thân.
Là bạn của Đồng Tuyết Lục, ngày mai anh ta sẽ tới tham gia hôn lễ. Tất nhiên nguyên nhân anh ta tham gia hôn lễ một phần cũng là vì Phương Tĩnh Viện.
Ban đầu Phương Tĩnh Viện thi đậu đại học chuyên ngành đạo diễn, người xung quanh không ai coi trọng cô ấy.
Bởi vì trong mắt người đời, người làm đạo diễn ngoại trừ thiên phú ra còn phải có tính cách chững chạc và kiên nhẫn, vì một cảnh quay vừa lòng phải mất vài ngày, thậm chí là vài tháng. Mà tính tình Phương Tĩnh Viện lại nóng nảy, làm việc gì cũng không nhiệt tình quá ba giây, mọi người đều cho rằng cô ấy không kiên trì nổi nửa năm sẽ đổi sang chuyên ngành khác.
Ai ngờ cô ấy không chỉ kiên trì được, hơn nữa còn làm ra được thành tích ở chuyên ngành này.
Suy nghĩ của cô ấy rất có tính sáng tạo, góc nhìn sự vật mới mẻ, độc đáo thú vị. Năm ngoái tác phẩm dự thi của cô ấy được một đạo diễn nổi danh khẳng định, hiện giờ cô ấy đang học nghề và làm trợ lý cho vị đạo diễn đó, thường xuyên bận rộn chân không chạm đất.
Đã hơn một tháng Tiêu Thừa Bình chưa thấy cô ấy về nhà. Ngày mai là hôn lễ của Đồng Tuyết Lục, anh ta muốn nhân cơ hội này tỏ tình lần thứ mười lăm với cô ấy.
Bà Tiêu thấy anh ta cứ xoay tới xoay lui trước gương, cau mày nói: “Cũng đã hơn hai năm rồi, con với con bé nhà họ Phương kia vẫn chưa xác định quan hệ, mẹ thấy tốt nhất con vẫn nên đi coi mắt đi, đừng treo cổ mãi trên một thân cây.”
Tiêu Thừa Bình xoay người lại, nghiêm túc nhìn bà: “Mẹ, mẹ đừng khuyên nữa. Cho dù thế nào lần này con cũng sẽ không nghe lời mẹ đâu.”
Bà Tiêu nhìn vào ánh mắt anh ta, ngẩn người, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, mẹ không thèm quan tâm tới con nữa. Con muốn ở vậy cả đời mẹ cũng mặc kệ con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-587-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-tam-muoi-bay.html.]
Trong lòng bà Tiêu có chút hối hận, nếu như ban đầu không ngăn cản anh ta lui tới với Đồng Tuyết Lục, nói không chừng bây giờ đã có cháu trai rồi.
***
Dựa theo tập tục, trước khi kết hôn một ngày, chú rể và cô dâu không được gặp mặt nhau. Nhưng mà Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy không phải lo ngại điều này, bởi vì chỉ có bảy ngày nghỉ để kết hôn, nên hôm nay Ôn Như Quy vẫn đang ở căn cứ.
Trong phòng chất đầy đồ vật kết hôn.
Lớn thì như bọc chăn gối, nhỏ thì như cái bấm móng tay, quý thì có tivi màu, rẻ thì có gối và tất mới, cái gì cần đều có hết.
Tư lệnh Tiêu là một người đàn ông, hơn nữa còn chưa từng kết hôn, có thể chuẩn bị đồ cưới hoàn thiện như vậy, khiến trong lòng Đồng Tuyết Lục không thể nào không cảm động.
Nhưng mà lúc này lại không thấy được nụ cười trên mặt tư lệnh Tiêu: “Sau này nếu thằng nhóc thối kia dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông nội, ông nội sẽ đánh cậu ta cho cháu!”
Không có ai gả chồng gần như Đồng Tuyết Lục, từ nhà mình gả qua nhà bên cạnh, hơn nữa hai nhà còn có chung một cái cửa ra vào. Đối với Đồng Tuyết Lục mà nói, chỉ là đổi chỗ ngủ mà thôi.
Thế nhưng trong lòng tư lệnh Tiêu vẫn rất khó chịu, cháu gái cục cưng xinh đẹp nhà mình sắp trở thành nhà người ta rồi, trong lòng có thể không khó chịu sao?
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Vâng ông nội. Nếu Như Quy dám bắt nạt cháu, chắc chắn cháu sẽ nói với ông.”
Tư lệnh Tiêu hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt. Đừng có tin mấy câu “Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi” chó má không đáng tin đó, cháu mãi mãi là con cháu nhà họ Tiêu chúng ta. Còn anh em hai đứa nữa, dù tương lai ông không có ở đây, các cháu cũng phải làm chỗ dựa cho chị gái và em gái của mình đấy, đã biết chưa?”
Hai anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín đồng thanh: “Vâng thưa ông nội.”
Trong lòng hai anh em cũng không muốn chị gái gả ra ngoài, chỉ là bọn nó là con trai, không thể khóc sướt mướt trước mặt mọi người được.
Tiêu Miên Miên thì không có nỗi lo này, cô bé ôm chị gái không buông tay: “Chị, em không muốn chị lập gia đình đâu.”
Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu cô bé: “Chị chỉ gả qua nhà bên cạnh thôi, mà em đã không bỏ được như vậy, nếu chị gả sang tình khác hay sang nước ngoài thì em phải làm thế nào đây?”
Tiêu Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chớp mắt nói: “Vậy em sẽ cùng gả qua với chị, làm con ghẻ của chị!”
“Ha ha ha...” Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười: “Nào có ai nói mình là con ghẻ kia chứ?”
Tiêu Miên Miên le lưỡi, mặt đầy xấu hổ.
Đồng Tuyết Lục thấy cô bé càng lớn càng xinh đẹp, trong lòng thầm nghĩ đời trước không có ai bảo vệ, không biết đứa nhỏ này đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu tội vạ đây.
Cũng may đời này mọi chuyện không còn như vậy nữa, cô và nhà họ Tiêu đều có năng lực bảo vệ cô bé.