Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 561: Ly trà xanh thứ năm trăm sáu mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:35:14
Lượt xem: 94
Trở lại ký túc xá, Ôn Như Quy dọn dẹp căn phòng trống, Đồng Tuyết Lục muốn giúp đỡ nhưng Ôn Như Quy không cho cô động tay vào.
Lúc hai người ở chung với nhau, ngoại trừ nấu cơm, những chuyện khác đều do Ôn Như Quy làm.
Thí nghiệm mà Chu Diễm tham gia đột nhiên thông báo có phát hiện mới. Anh ta vội vàng ra cửa, lúc gần đi đã đưa chìa khóa cho Ôn Như Quy, nói anh có thể ở phòng mình.
Ôn Như Quy cầm lấy chìa khóa anh ta đưa tới, yết hầu khẽ chuyển động một cái: “Cảm ơn.”
Chu Diễm vỗ vai anh: “Không cần cảm ơn. Ngày mai phần tôi bữa sáng do bạn gái cậu làm là được rồi.”
Nói xong anh ta vội vàng đi mất.
Ôn Như Quy cầm chìa khóa, trong lòng cảm thấy vụ trao đổi này rất có lợi.
Bóng đêm trùm xuống, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, không ít tiếng côn trùng kêu râm ran vang lên bên ngoài.
Bóng tối mê người.
Ôn Như Quy đứng dậy, đáy mắt mang theo vẻ quyến luyến không rời, nói: “Em nghỉ sớm một chút đi, anh qua bên kia đây.”
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: “Anh đi tắm đi. Chờ khi nào mọi người ngủ say hết rồi tới nhé, em cho anh xem vật báu.”
“Phừng!!!”
Mặt Ôn Như Quy bắt đầu đỏ bừng.
“Không thể xem luôn bây giờ à?”
Đồng Tuyết Lục nghiêm túc lắc đầu: “Không được, vật báu phải đợi đến đêm mới xem được.”
Lúc Ôn Như Quy bước ra khỏi phòng ký túc, bước chân như bay lên.
Đến mười giờ, những người khác trong phòng ký túc đều đã tắt đèn đi ngủ, xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Ôn Như Quy rón rén như kẻ trộm ra khỏi phòng ký túc của Chu Diễm, nhìn xung quanh một lượt, sau khi bảo đảm không có ai mới tiến vào phòng ký túc bên cạnh, gõ nhẹ lên cửa một cái.
Cửa nhanh chóng mở ra, anh nhanh nhẹn vào phòng.
Một giây sau Đồng Tuyết Lục đã nhập vai vào nhân vật, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ quát: “Nha hoàn nhà ngươi thật to gan, lần trước bò lên giường gia đã bị người ta bắt được, không ngờ không có lòng hối cải, lần này vẫn dám tới bò giường?”
“...”
Mặc dù Ôn Như Quy có thể đuổi kịp suy nghĩ của cô, nhưng nào dám nói ra, đỏ mặt nói: “Không phải ta tới để bò lên giường, ta qua đây để xem vật báu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-561-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-sau-muoi-mot.html.]
“Vừa mở miệng ra đã muốn xem vật báu, đúng là không biết xấu hổ!”
“...”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ ngốc nghếch của anh chọc cười không ngừng được, ngả vào trên người Ôn Như Quy cười đau cả bụng.
Ôn Như Quy đỡ cô, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Đột nhiên Đồng Tuyết Lục lấy hai khối gỗ từ trong túi quân đội ra.
Hai khối gỗ được điêu khắc thành hình dáng hai người, một nam một nữ. Nam giống Ôn Như Quy, nữ rất giống Đồng Tuyết Lục.
Ánh mắt Ôn Như Quy sáng lên: “Thứ này lấy đâu ra vậy?”
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Em có người bạn tên là Tương Bạch Hủy, ông ngoại cô ấy là người trong nghề, em mang tấm ảnh của chúng ta đến nhờ ông ngoại cô ấy khắc cho.”
Ôn Như Quy yêu thích không buông tay: “Điêu khắc sống động thật vậy, đẹp quá.”
“Vậy tặng cái của em cho anh, tượng gỗ của anh để ở chỗ em, được không?”
Ôn Như Quy mừng không kể xiết, chộp lấy tượng gỗ trông giống cô vào tay, trả lại tượng gỗ nhìn giống mình cho cô: “Đúng rồi, vật báu em nói đâu?”
Đồng Tuyết Lục chớp mắt một cái, mặt đầy vẻ vô tội: “Đây chính là vật báu nè, nếu không anh tưởng em muốn cho anh xem cái gì?”
Ôn Như Quy: “...”
Nếu như đây chính là vật báu, vậy tại sao lại nói không thể để cho người khác nhìn thấy, còn phải đợi đến nửa đêm canh ba mới có thể xem?
Đồng Tuyết Lục nhịn cười, đột nhiên che miệng nói: “Không phải anh đang nghĩ đến chuyện lưu manh gì đó chứ?”
Ôn Như Quy: “...”Đúng là anh đang nghĩ thế.
Đồng Tuyết Lục chỉ vào anh, lên án: “Không phải đầu óc anh toàn là vật lý thôi sao? Bây giờ ngày nào cũng nghĩ đến chuyện lưu manh, chẳng lẽ anh không cảm thấy thẹn với ân sư à?”
Ôn Như Quy xấu hổ đỏ tai: “... Xin lỗi.”
Ngón tay Đồng Tuyết Lục khẽ gãi vào lòng bàn tay anh, kéo dài âm cuối: “Cho nên... Trước khi đến anh đã nghĩ em sẽ cho anh xem vật báu gì vậy?”
Ôn Như Quy cúi thấp đầu, mặt gần như bốc cháy, mãi lâu sau vẫn không lên tiếng,
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm “Chậc chậc” hai tiếng, sau đó lập tức bò lên giường nằm xuống, còn vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Anh mau lên đây, chúng ta dựa vào nhau nói chuyện một lúc.”
Ôn Như Quy muốn nói ngồi như bây giờ cũng có thể nói chuyện được, nhưng mà anh thật sự không thể cưỡng nổi sự cám dỗ có thể gần gũi với cô. Anh lập tức bỏ tượng gỗ lên bàn rồi lên giường.