Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 558: Ly trà xanh thứ năm trăm năm mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:33:59
Lượt xem: 161
Đi thẳng một đường, thi thoảng gặp phải vài người trong căn cử, thấy mười ngón tay bọn họ giao nhau, mọi người đều không nhịn được nhìn lâu thêm một chút.
Nhưng người trong căn cứ đều tu dưỡng cực kỳ tốt, mặc dù cảm thấy hành vi của bọn họ không phù hợp với thuần phong mỹ tục, nhưng cũng không nói gì, trái lại còn nở nụ cười thiện ý.
Đi ra bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Đồng Tuyết Lục không nhịn được run lập cập.
Ôn Như Quy nhận ra, nghiêng đầu sang nhìn cô: “Sao thế? Em lạnh à?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu cười nói: “Bây giờ cũng đã là mùa hè rồi, sao có thể lạnh được. Chỉ là vừa rồi em ngồi lâu quá, không nhịn được muốn giãn gân cốt một chút.”
Vừa nói cô vừa ra vẻ đang vươn vai.
Anh nhìn cô, ý cười trên môi càng đậm hơn.
Đồng Tuyết Lục nhìn nụ cười trên mặt anh, trong lòng đau đến mức muốn khóc.
Cô chưa từng nghĩ tới anh vẫn luôn bị bệnh.
Hai người bọn họ ở chung với nhau trong khoảng thời gian lâu như vậy, nhìn qua anh vẫn rất bình thường, nhưng qua lời kể vừa rồi của anh, rõ ràng anh có biểu hiệm của bệnh tâm thần phân liệt.
Người bạn nhỏ kia rõ ràng là chính anh khi còn bé. Đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không phát ra điều bất thường, cậu bé kia chưa từng lớn lên.
Vừa rồi nghe anh nói mỗi lần cậu bé kia xuất hiện đều bị thương tích đầy, suýt chút nữa cô đã không nhịn được òa khóc.
Vào những lúc người khác không nhìn thấy, rốt cuộc anh đã bị Trình Tú Vân ngược đãi đến mức nào?
Cô không hiểu lắm về mấy thứ bệnh tâm thần phân liệt này, nhưng cô biết loại bệnh này có liên quan mật thiết với hoàn cảnh sống.
Lần cuối cùng cậu bé trai xuất hiện là khi anh thấy Miên Miên bị Đồng Chân Chân ngược đãi.
Nói cách khác, mỗi lần cậu bé trai kia xuất hiện là khi cảm xúc của anh giao động khá lớn. Đời trước sau khi Trình Tú Vân xuất hiện đã khiến cho chứng bệnh tâm thần phân liệt của anh càng ngày càng nặng hơn, cộng thêm đủ loại áp bức, cuối cùng đã đẩy anh bước vào đường cùng.
Nếu như g.i.ế.c người không phạm pháp, cô nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ả đàn bà Trình Tú Vân kia!
Ôn Như Quy nhạy bén cảm nhận được sự khác thường của cô, thấp giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì thế? Có phải đang lo lắng chuyện nhà họ Sử không?”
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: “Không. Chuyện Sử Tuấn Dân sắp bị xử bắn, anh đã biết chưa?”
Vân Chi
Ôn Như Quy gật đầu, cảm xúc trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào: “Biết, Kiến Nghĩa đã nói cho anh biết rồi. Em không cần lo lắng, sau này bọn họ sẽ không tới quấy rầy em nữa đâu.”
Thật ra anh không nói cho cô biết lần này Sử Tuấn Dân có thể bị phán tử hình và xử b.ắ.n nhanh như vậy, là do anh vận dụng quan hệ của nhà họ Ôn.
Chờ sau khi Sử Tuấn Dân bị xử bắn, đám người nhà họ Sử sẽ rời khỏi Kinh Thị, sau này sẽ không thể ngang ngược được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-558-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-nam-muoi-tam.html.]
Thấy lúc anh nói lời này, anh không hề thương hại Sử Tuấn Dân chút nào, trong lòng Đồng Tuyết Lục thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Chúng ta không nhắc tới anh ta nữa, mau tới nhà ăn thôi.”
Nghe lời kể của anh, cậu bé kia đã lâu không xuất hiện, có nghĩa là tình hình của anh đang dần chuyển biến tốt đẹp.
Đây là một tin tốt.
Đời này có cô bảo vệ anh, nhất định sẽ không để anh bước lên con đường cụt đời trước.
Hai người đi tới nhà ăn, mua vài nguyên liệu nấu ăn từ đầu bếp.
Đồng Tuyết Lục nhanh nhẹnnấu sườn xào chua ngọt và canh cá chua cho anh.
Lần trước đầu bếp nhà ăn đã được chứng kiến tài nấu nướng của cô, vẫn luôn muốn lĩnh giáo vài vấn đề về nấu nướng. Lần này hiếm khi thấy cô tới, ông ta lập tức ném ra vài vấn đề mà mình muốn hỏi.
Trong lòng Ôn Như Quy dâng lên cảm giác không thoải mái, rất muốn mở miệng mời đầu bếp nhà ăn ra ngoài.
Nhưng mà giáo dưỡng từ nhỏ khiến anh không thể làm như vậy được, cũng không thể giáp mặt khiến người ta khó xử, đành phải dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào đầu bếp nhà ăn.
Đầu bếp nhà ăn nhận ra ánh mắt của anh chứ?
Đương nhiên.
Vậy đầu bếp nhà ăn sẽ ra ngoài không tiếp tục làm kỳ đà cản mũi nữa chứ?
Đừng nghĩ nhiều, hôm nay ông đã quyết định làm bóng đèn sáng trưng rồi.
Đầu bếp nhà ăn từng trải qua tuổi thanh niên, tất nhiên biết Ôn Như Quy muốn một mình ở chung với người yêu, chỉ là cơ hội khó có được, ông ta rất muốn xem Đồng Tuyết Lục nấu canh cá chua cay thế nào.
Vì thế đầu bếp nhà ăn giả bộ không nhìn thấy gì hết, bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của Ôn Như Quy, tiếp tục ở lại trong phòng bếp.
Kỹ thuật dùng d.a.o của Đồng Tuyết Lục rất thuần thục, nhanh chóng mổ cá ra, rồi thái thịt cá thành từng miếng mỏng đều nhau.
Đầu bếp nhà ăn khen không ngớt: “Đồng chí Đồng, miếng thịt cá này cắt mỏng như vậy không sợ lát nữa cho vào nấu sẽ nát sao?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không đâu. Điều này có liên quan đến độ lớn của lửa và thời gian vớt ra. Nếu vớt ra quá sớm hoặc quá muộn đều có thể bị vỡ, còn nữa cá thái lát rất nhanh chín, cho nên phải tính toán thời gian cẩn thận, vừa chín tói là phải vớt lên ngay.”
Đầu bếp nhà ăn vội vàng ghi nhớ bí quyết vào trong lòng: “Đồng chí Đồng đúng là vừa hiền lành vừa hào phóng. Người bình thường chắc chắn sẽ không muốn nói cho người khác biết bí quyết nấu ăn của mình đâu.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Chuyện này đâu thể coi là bí quyết.”
Thật ra thì đúng là không thể coi là bí quyết, huống hồ đầu bếp nhà ăn là người tốt, không chỉ bán nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ, hơn nữa còn chủ động nhường nhà bếp cho cô nấu nướng.
Dựa vào phần nhân tình này, đối phương muốn học lỏm bao nhiêu bí quyết cũng được.
Vừa nói cô vừa cắt nhỏ tỏi và hành, lại thái củ cải trắng và cà rốt thành miếng có độ dày nhất định. Đầu bếp nhà ăn trợn mắt há hốc mồm, giơ ngón cái lên với cô.