Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 557: Ly trà xanh thứ năm trăm năm mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:33:28
Lượt xem: 105
Chờ sau khi tỉnh táo lại, Chu Diễm không nhịn được “Chậc” một tiếng: “Đúng là nhìn không ra, bình thường Như Quy nội liễm như vậy, không ngờ khi ở trước mặt người yêu lại cuồng dã như thế.”
Chậc chậc, đặt người yêu lên đùi để hôn, người đã kết hôn như anh ta còn chưa từng làm chuyện ấy.
Hôn ở phòng ký túc xá = cuồng dã.
Chu Diễm càng nghĩ trong lòng càng ngứa ngáy, lập tức quay đầu ra khỏi ký túc xá, đi gọi điện thoại cho vợ mình, hỏi xem lúc nào cô ấy rảnh rỗi thì tới căn cứ một chuyến.
Anh ta, gà mờ Chu Diễm cũng phải hôn ở ký túc xá!
Bên này hai người Ôn Như Quy đã tách nhau ra.
Đồng Tuyết Lục l.i.ế.m liếm cánh môi, hỏi như vô tình: “Đúng rồi, có phải trong phòng ký túc xá của anh có hình hồi nhỏ không? Em vẫn chưa được xem lần nào đâu.”
Ôn Như Quy ngẩn người, đơ một lúc mới nói: “Trong phòng ký túc xá không có hình hồi nhỏ, em mà không nhắc anh cũng không nhớ tới chuyện này, anh cũng chưa từng thấy hình khi còn bé của mình.”
Đôi mắt Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm vào anh: “Không có thì thôi vậy. Ông Ôn và chú Tông thường xuyên khen anh lúc còn bé rất ngoan ngoãn trước mặt em. Khi còn bé anh thật sự ngoan ngoãn sao? Chăng lẽ chưa từng làm chuyện xấu gì sau lưng người lớn?”
Trên mặt Ôn Như Quy lại hiện lên vẻ ngơ ngác: “Anh không nhớ nổi chuyện khi còn bé, mỗi lần nhớ tới lại đau đầu.”
Nói xong anh nhíu chặt mày.
Trái tim Đồng Tuyết Lục đau đớn như bị người ta dùng kim hung hăng đ.â.m mạnh một phát, sống mũi cay cay: “Không sao, không nhớ ra được cũng không sao hết, thật ra rất nhiều người cũng không nhớ được chuyện khi còn bé.”
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, thành từng luồng sáng, vô số bụi bặm bay lượn trong luồng sáng ấy.
Chân mày Ôn Như Quy nhíu lại, giọng nói trầm thấp vang lên bên trong phòng ký túc xá: “Anh không nhớ nổi chuyện lúc còn bé, nhưng mà anh nhớ khi còn bé anh có một người bạn nhỏ, anh quen cậu ấy từ lúc cậu ấy mới năm tuổi.”
Bàn tay để bên người của Đồng Tuyết Lục từ từ siết chặt, cô nghe thấy mình hỏi: “Người bạn nhỏ nào vậy? Là trẻ con trong khu tập thể gia đình quân nhân à?’
Ôn Như Quy nghĩ một lúc rồi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Anh cũng không biết nữa. Nhưng mà mỗi lần cậu ấy xuất hiện đều bị thương tích đầy mình, cho tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa từng nói chuyện với anh.”
Móng tay đ.â.m vào thịt trong lòng bàn tay, đau đến mức khiến Đồng Tuyết Lục hít một ngụm khí lạnh: “Sau đó thì sao? Sau đó cậu bé ấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-557-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-nam-muoi-bay.html.]
Ôn Như Quy nhìn bụi bặm bay múa, nghiêng đầu, dường như đang nhớ lại chuyện trước kia: “Sau đó hình như cậu ấy đi theo cha mẹ rời khỏi Kinh Thị, cách một khoảng thời gian mới đến tìm anh.”
Đồng Tuyết Lục: “Lần cuối cùng anh gặp cậu ấy là lúc nào?’
“Năm ngoái.”
Một tiếng nổ “Ầm” vang lên.
Tựa như có thứ gì đó nện vào đầu quả tim Đồng Tuyết Lục: “Khoảng thời gian nào năm ngoái?”
Ôn Như Quy quay đầu lại nhìn cô, đáy mắt lại nhiễm đầy ấm áp: “Cái ngày đầu tiên anh gặp em năm ngoái, hôm đó Miên Miên bị Đồng Chân Chấn đánh, khi về anh đã gặp được người bạn nhỏ của mình.”
“Cậu ấy vẫn mang dáng dấp giống trước kia y như đúc, chẳng thay đổi tẹo nào. Nhưng mà hình như cậu ấy lại làm sai chuyện gì đó, bị mẹ cậu ấy phạt quỳ trên mảnh thủy tinh.”
Đồng Tuyết Lục đau lòng từng cơn: “Anh không giúp cậu ấy à?”
Ôn Như Quy thở dài: “Anh không thể giúp cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ càng bị đánh mạnh hơn.”
Đồng Tuyết Lục cảm nhận được từng cơn chua xót dâng lên trên hốc mũi, cô gắng sức lắm mới ép nước mắt chảy ngược vào trong: “Sau lần đó cậu ấy có tới tìm anh nữa không?”
Vân Chi
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không. Đây là lần đầu tiên lâu như vậy rồi cậu ấy vẫn không tới thăm anh. Lần lâu nhất trước kia là nửa năm, lần này đã gần một năm.”
Đồng Tuyết Lục nhếch miệng: “Vậy chắc là do cậu ấy bề bộn nhiều việc, cho nên mới không rảnh đến tìm anh thôi. Chúng ta tới nhà ăn đi, em muốn nấu cơm cho anh.”
Ánh mắt Ôn Như Quy sáng lên: “Để anh giúp em một tay.”
Đồng Tuyết Lục cười dịu dàng với anh, vươn tay cầm lấy tay Ôn Như Quy: “Được, anh muốn ăn gì?”
Đối mặt với má lúm đồng tiền như hoa trên khuôn mặt đầy ý cười của cô, vành tai Ôn Như Quy đỏ ửng lên: “Chỉ cần do em nấu, anh đều thích.”
Tay Đồng Tuyết Lục vươn ra nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau: “Vậy đi thôi.”
Ôn Như Quy nhìn bàn tay hai người giao nhau một lúc lâu, vốn dĩ muốn nói làm thế này bị người khác nhìn thấy có thể không tốt lắm hay không? Nhưng mà anh thật sự luyến tiếc không muốn buông tay ra.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng anh vẫn nuốt lời muốn nói lại. Dù sao bọn họ cũng đã đính hôn, cùng lắm người khác sẽ nhìn bọn họ thêm mấy lần, cũng không thể nói lời ong tiếng ve gì.
Nghĩ tới đây, anh siết tay cô chặt hơn, khóe miệng lại cong lên.