Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 545: Ly trà xanh thứ năm trăm bốn mươi lăm

Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:12:30
Lượt xem: 165

Lúc ấy, Đồng Tuyết Lục nói những lời đó chỉ là muốn kích thích Cao Mẫn lộ ra sơ hở, nhưng cô không ngờ lại kích thích đối phương thành như vậy.

Bỗng chốc, một đã c.h.ế.t một bị thương.

Lúc này, Tưởng Bạch Hủy đang kể lại sống động như thật: “Các cậu không ở hiện trường không thấy cảnh tượng kia đáng sợ bao nhiêu. Hai người ngã xuống từ tầng năm, ôi chao, não Cao Mẫn cũng bị văng tung tóe ra luôn.”

Nói ra thì hai người bọn họ cũng xui xẻo, từ tầng năm rơi xuống, đầu Cao Mẫn vừa khéo bị đập vào tảng đá lớn dưới lầu, còn Sử Tuấn Dân thì xương sống bị đập vào tảng đá nhô lên dẫn đến bị liệt.

Những người khác trong ký túc xá nghe xong vừa sợ vừa buồn nôn.

Lâm Lan Quyên sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, hàm răng từ trên xuống dưới run rẩy không ngừng, trong lòng cực kỳ thấp thỏm bất an.

Đợi đến khi những bạn cùng phòng khác đi mua cơm, Lâm Lan Quyên lấy cớ sức khỏe không thoải mái bảo mọi người mua cơm giúp cô ta, sau đó đi đến trước mặt Đồng Tuyết Lục nói: “Tuyết Lục, Cao Mẫn rơi vào đường cùng, có phải có liên quan đến tôi hay không?”

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Chuyện này có liên quan gì đến cậu chứ?”

Lâm Lan Quyên xoắn tay nói: “Lúc trước, Cao Mẫn tìm tôi đi tự học, lần nào tôi cũng nói không rảnh. Tôi đã phát hiện ra cô ấy không thích hợp từ lâu, nếu như tôi khuyên nhủ cô ấy thật tốt, có phải cô ấy sẽ không trở thành như vậy không?”

Nói xong, cô ta ôm mặt khóc.

Đồng Tuyết Lục đặt sách vở xuống, nhìn cô ta nói: “Suy nghĩ của Cao Mẫn quá cực đoan, không phải cậu khuyên bảo một hai câu là có thể thuyết phục được. Người có bản năng xu lợi tránh hại, cậu rời xa cô ta không hề sai, nên không cần vì vậy mà cảm thấy tự trách và áy náy.”

Lâm Lan Quyên khóc hu hu, ánh mắt đỏ bừng: “Phải không? Cậu thật sự cảm thấy việc này không liên quan gì đến tôi sao?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cậu không cần phải ôm trách nhiệm vào người mình. Hơn nữa, nếu đồng chí công an và lãnh đạo khoa tới hỏi cậu, tốt nhất cậu đừng nói như vậy, nếu không trái lại rất có thể mọi người sẽ lên án cậu hiểu rõ tình hình mà không báo cáo.”

Lâm Lan Quyên bị dọa sợ đến mức quên cả khóc: “Vậy đến lúc đó có thể nào tôi sẽ bị bắt hoặc ghi lỗi nặng không?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Vậy thì không đến mức đó. Song miệng đời rất đáng sợ, cho nên cậu tốt nhất hãy sửa lại cách nói chuyện của cậu, suy cho cùng trước ngày hôm nay, cậu cũng không biết trước đối phương sẽ làm ra chuyện như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-545-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bon-muoi-lam.html.]

Lâm Lan Quyên gật đầu lia lịa: “Tôi căn bản không đoán được cô ấy sẽ như thế. Vậy sau này tôi sẽ không nói thế nữa, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi.”

Đồng Tuyết Lục xua tay, ánh mắt lại dừng trên sách giáo khoa, trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ lần này cuối cùng hai nhà “Chết tiệt” kia sẽ không đoàn kết được nữa rồi.

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục đoán không sai, từ sau khi nhận được điện thoại gọi đến từ Kinh Thị, cả nhà họ Sử giống như trời sập.

Nhận được tin tức, cha mẹ Sử Tuấn Dân khóc sướt mướt ngay tại chỗ, trong đó chị dâu hai Sử còn khóc đến mức bất tỉnh nhân sự.

Lúc này, nhà họ Sử im lặng như chết.

Sử Tu Năng an ủi anh hai của ông ta: “Anh Hai, anh phải phấn chấn lên, cái nhà này còn phải dựa vào anh chèo chống.”

Vừa dứt lời, đột nhiên con dâu thứ hai nhà họ Sử mang ánh mắt sưng đỏ vì khóc nhiều, nhảy dựng lên, một tay cào mặt Sở Tu Năng.

“Đều là do mày, đồ khốn nạn đê tiện, nếu không phải do mày ngoại tình quá trớn, sao nhà họ Sử chúng ta lại bị đuổi ra khỏi Kinh Thị, bây giờ con tao còn biến thành như vậy?”

Sử Tu Năng không kịp đề phòng, mặt bị cào rách ra vài vết đỏ, đau đến mức mặt ông ta co rúm lại.

Trình Tú Vân thấy chồng mình bị cào, vội vàng chạy tới kéo chị dâu hai Sử ra: “Chị dâu Hai, chị bình tĩnh một chút...”

Một tiếng “bốp” giòn giã vang lên.

Chị dâu hai Sử hung hăng tát một cái lên mặt Trình Tú Vân: “Tao bình tĩnh con mẹ mày ấy, mày là đồ con đĩ, không có đàn ông mày không sống được sao? Rõ ràng đã lấy chồng sinh con rồi, mày còn muốn đi quyến rũ thằng đàn ông khác. Năm đó, đồ đê tiện giống như mày phải bị phê đấu và bắt đi diễu phố.”

Trình Tú Vân không ngờ bà ta sẽ đột nhiên làm khó dễ mình, mặt bị tát một cái lập tức sưng đỏ lên.

Sở Tu Năng thấy vợ mình bị đánh, sắc mặt lập tức dữ tợn: “Chị dâu Hai, chị đừng quá đáng, chúng tôi hiểu tâm trạng chị bây giờ đang khó chịu, nhưng chị trút oán khí lên người trong nhà thì có ích lợi gì?”

Chị dâu hai Sử giống như phát điên: “Không trút lên người chúng mày thì tao trút lên ai đây? Hai đứa chúng mày không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ, lại muốn mọi người chịu tội theo chúng mày, sao chúng mày không c.h.ế.t đi?”

Bà ta thật sự đã chịu đủ rồi!

Loading...