Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 534: Ly trà xanh thứ năm trăm ba mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:59:08
Lượt xem: 85
Thấy Đồng Tuyết Lục chủ động nhượng bộ, lửa giận trong lòng Tiền Thái Hân mới nguôi ngoai đi phần nào.
Tập luyện tiếp tục, nhưng không biết hôm nay Cao Mẫn uống nhầm thuốc gì, cứ nhằm vào Tiền Thái Hân khắp nơi.
Như thế còn chưa tính, cô ta còn ra vẻ bản thân làm thế là vì Đồng Tuyết Lụ. Tất nhiên Tiền Thái Hân sẽ quy hai cô về một nhóm, thậm chí còn cho rằng Đồng Tuyết Lục âm thầm bảo Cao Mẫn làm khó cô ta trước mặt mọi người.
Sau khi những bạn học khác đi rồi, Tiền Thái Hân chặn đường Đồng Tuyết Lục lại, giọng căm hận nói: “Đồng Tuyết Lục, nếu như cô có điều gì bất mãn thì cứ quang minh chính đại nói với giáo viên, hoặc là trực tiếp nhắm vào tôi. Cô bảo Cao Mẫn gây khó dễ cho tôi khắp nơi như bây giờ, không cảm thấy bản thân quá hèn hạ à?”
Đồng Tuyết Lục liếc nhìn cô ta: “Thứ nhất, tôi không bảo Cao Mẫn cạnh khóe cô, tôi và Cao Mẫn đã có xích mích từ trước, đến bây giờ quan hệ vẫn chưa hề tốt lên. Thứ hai, tôi không có một chút hứng thú nào với vai diễn nữ chính kia.”
Đáng tiếc Tiền Thái Hân không muốn tin tưởng dù chỉ một chút về những lời Đồng Tuyết Lục nói.
“Cô bớt làm ra vẻ đi. Nếu như không phải cô sai Cao Mẫn làm như vậy, tại sao cô ta phải bênh vực cô khắp nơi? Cô ta đâu có bị điên?”
Đồng Tuyết Lục lạnh lùng cười một tiếng: “Nói không chừng cô ta chính là kẻ điên thật đấy.”
Nói xong cô nghênh ngang rời đi.
Tiền Thái Hân nhìn theo bóng lưng cô, giận đến nỗi gần như cắn vỡ cả hàm răng.
Gió đêm hè thổi tới từ phía đối diện, loài sâu bọ không biết tên đang hát bài hát trẻ em trong bụi hoa.
Trên đường trở về ký túc xá, chân mày Đồng Tuyết Lục nhíu lại.
Cao Mẫn đang muốn giở trò quỷ gì vậy?
Chẳng lẽ cô ta muốn khơi mào mâu thuẫn giữa cô và Tiền Thái Hân sao?
Nếu như cô ta muốn làm thế, vậy thì cô ta đã thành công rồi.
Vân Chi
Chỉ là cô cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, Đồng Tuyết Lục càng đề phòng Cao Mẫn hơn. Nhưng không ngờ đột nhiên đối phương lại ngừng tấn công, cứ như chuyện hôm đó chỉ là tâm huyết dâng trào nên mới làm như vậy.
Tiền Thái Hân thấy thế, trong lòng càng nhận định là do Đồng Tuyết Lục bảo Cao Mẫn làm như thế. Sai đó bị mình cảnh cáo nên cô mới tạm thời buông tha.
Vì thế trong mấy ngày tập luyện tiếp theo, Tiền Thái Hân thấy kẽ hở là sẽ cắm kim nhằm vào Đồng Tuyết Lục khắp nơi.
Đồng Tuyết Lục phiền ơi là phiền, quyết định nghĩ cách để giải quyết hai con yêu tinh phiền phức này.
Nhưng không ngờ cô còn chưa kịp ra tay, Cao Mẫn đã ra tay trước.
**
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-534-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-ba-muoi-tu.html.]
Bên này Đồng Tuyết Lục gặp phải tiểu nhân, bên kia Phương Tĩnh Viện lại gặp phải tên mắt hí theo đuổi mãnh liệt.
Lúc này cô ấy vừa ra khỏi trường học, đang định trở về khu tập thể tổng cục hậu cần, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tiêu Thừa Bình đứng dựa vào dưới gốc cây chờ mình.
Thấy cô ấy đi đến, anh ta lập tức chạy như bay tới: “Tĩnh Viện, em định về nhà à?”
Phương Tĩnh Viện liếc mắt nhìn đối phương: “Anh đừng đi theo tôi nữa, tôi không muốn nói chuyện với anh.”
“Em không muốn nói chuyện với anh, vậy thì nghe anh nói là được rồi.”
Tiêu Thừa Bình cười lấy lòng một tiếng, nụ cười này khiến mắt anh ta lại càng nhỏ hơn.
Vừa nói anh ta vừa lấy một chiếc váy trong túi ra, đưa tới: “Đây là mẫu mới ra, anh cảm thấy em mặc vào chắc chắn rất đẹp, em cầm về thử xem.”
Phương Tĩnh Viện liếc qua một cái, trong lòng khẽ rung rinh nhưng lại lắc đầu nói: “Không có công không nhận lộc, tôi không thể nhận đồ của anh được.”
Tiêu Thừa Bình: “Nếu như em không cần, vậy thì anh chỉ có thể ném đi thôi.”
Dứt lời anh ta giơ cái váy định ném sang một bên.
Đây là động tác giả, nhưng mà Phương Tĩnh Viện không biết, còn tưởng rằng anh ta định ném bỏ cái váy thật, cô ấy nhảy cẫng lên đón lấy theo bản năng.
Một cú nhảy này của khiến cô ấy trượt chân một cái, trọng tâm không vững cả người nhào về phía mặt đất.
Cô ấy lập tức sợ hãi cao giọng hét to.
Tiêu Thừa Bình cũng sợ hết hồn, vội chạy tới muốn kéo cô ấy.
Phương Tĩnh Viện thấy anh ta chạy tới, như người c.h.ế.t chìm vớ được cọc, vươn tay ra túm, trong lúc hoảng loạn cô ấy đã bắt được quần của anh ta, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể.
Ngay khi hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì nghe một tiếng “Roẹt”.
Quần của Tiêu Thừa Bình đã rách toạc vì không chịu nổi sức nặng của Phương Tĩnh Viện.
Rách toạc.
Rách toạc ra rồi!!!!
Tiêu Thừa Bình trơ mắt nhìn quần mình rách ra, người dưới chợt lạnh, cặp m.ô.n.g cứ thế lộ ra bên ngoài.
Càng xấu hổ hơn là, đúng lúc quần lót của anh ta rách một lỗ còn chưa kịp khâu.
Phương Tĩnh Viện: “...”
Tiêu Thừa Bình: “...”