Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 529: Ly trà xanh thứ năm trăm hai mươi lăm

Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:51:03
Lượt xem: 117

Nhìn ông Ôn cười, hốc mắt đỏ bừng, trong lòng Đồng Tuyết Lục có chút khó chịu: “Đúng rồi ông nội Ôn, vì sao hai nhà Sử Trình lại che chở cho đám người Trình Tú Vân như vậy?”

Bình thường nếu trong nhà xuất hiện người như vậy, vì lợi ích của gia tộc, có khả năng bọn họ sẽ vứt bỏ Trình Tú Vân và tên gian phu kia, nhưng hai nhà này chẳng những không làm thế, còn đối đầu với nhà họ Ôn vì bọn họ.

Vừa đối đầu chính là mười mấy năm, khiến cô cảm thấy vô cùng tò mò.

Ông Ôn hừ một tiếng,nói: “Trình Tú Vân là cháu gái duy nhất trong hai đời của nhà họ Trình, ông cố nhà họ Trình không sinh được con gái, mấy đứa con trai cũng không sinh ra cháu gái, mãi cho đến khi Trình Tú Vân ra đời, cho nên từ nhỏ nhà đó đã hết mực yêu thương cô cháu gái này rồi, trước đây khi cha Như Quy muốn kết hôn với cô ta, ông đã không mấy tán thành.”

“Người phụ nữ kia được nuông chiều từ bé, vừa nhìn đã biết không thể đồng cam cộng khổ, sau đó thực tế đã chứng minh lời ông nói hoàn toàn chính xác, biết vậy trước đây ông nên kiên quyết phản đối.”

Đồng Tuyết Lục thấy ông Ôn lại lâm vào tự trách, vội vàng trấn an: “Ông nội Ôn, nếu thật sự ngăn cản thì đã không có Như Quy.”

Ông Ôn gật đầu: “Cháu nói đúng, nếu làm vậy sẽ không có Như Quy. Về phần Sử Tu Năng, chính là tên gian phu của Trình Tú Vân, cậu ta cũng là con trai duy nhất của ông Sử, Sử Tu Năng có năm chị gái, trong nhà chỉ có mình cậu ta là con trai, cháu nói xem bọn họ có thể không cần đứa con trai này không?”

“Ngay từ đầu vì hai nguyên nhân này, sau đó đã biến thành ân oán gia tộc, bây giờ bọn họ chỉ một lòng muốn diệt trừ nhà họ Ôn chúng ta.”

Đồng Tuyết Lục: “.......”

Hai người này kết hợp với nhau thực sự quá thần kỳ.

Vân Chi

Tư lệnh Tiêu: “Lần này thì thôi, lần sau nếu cô ta lại đến tìm cháu, cháu không nên đi gặp cô ta, tránh trúng bẫy.”

Ông Ôn nghe vậy vội vàng nói: “Đúng vậy, ông nội cháu nói phải, cháu phải đề phòng kỹ người phụ nữ kia.”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cháu nhớ rồi, hai ông nội yên tâm, cháu sẽ cẩn thận.”

***

Trong căn cứ.

Hai tên gà trống trưởng thành và một tên gà mờ, đang ăn tối với nhau.

Chu Diễm cúi đầu ủ rũ, cơm mới chỉ ăn được một nửa đã không nuốt nổi nữa.

Hai người Ôn Như Quy và Hoàng Khải Dân liếc nhau, đều biết vì sao anh ta lại như vậy.

Sau lần trước Chu Diễm từng tìm một thầy thuốc trung y khám qua, thầy thuốc trung y nói thân thể anh ta đúng là có chút vấn đề, muốn sinh con phải điều dưỡng thật tốt, từ sau khi biết mình khó khăn trong chuyện sinh con, anh ta đã biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Hoàng Khải Dân nghĩ một chút rồi nói: “Chu Diễm, cậu cũng đừng quá uể oải, bác sĩ đã nói rồi, điều dưỡng cho tốt là có thể sinh con thôi.”

Chu Diễm mang vẻ mặt đưa đám: “Tôi sợ Tiểu Vân sẽ ghét bỏ tôi, nếu mãi vẫn không sinh con được, có khi nào cô ấy sẽ ly hôn với tôi không?”

Ôn Như Quy: “...”

Hoàng Khải Dân: “...”

Im lặng vài giây, Hoàng Khải Dân nói: “Nếu cậu thiếu sót trong lĩnh vực này, vậy thì nên đối xử tốt với vợ của mình hơn, có khi vì nể tình cậu hết mực thương yêu cô ấy sẽ không đành lòng ly hôn.”

Nghe vậy, hai mắt Chu Diễm sáng lên: “Vậy tôi nên đối xử tốt với cô ấy như thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-529-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-hai-muoi-lam.html.]

Toàn bộ tiền lương của anh ta đều đưa cho vợ, đối với vợ mình cũng nói gì nghe nấy, anh ta nghĩ không ra còn có thể đối tốt với cô ấy thế nào nữa.

Hoàng Khải Dân tỏ ra vô cùng kinh nghiệm: “Cuộc sống nhàm chán, cần bất ngờ, mặc dù đã kết hôn, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải gây bất ngờ cho đối phương.”

“Ví dụ như?”

Hai người Chu Diễm và Ôn Như Quy đều mang dáng vẻ hiếu học nhìn anh ta.

Hoàng Khải Dân: “Ví dụ như các cậu không báo trước đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, rồi tặng cho các cô ấy đồ ăn, đồ uống, đó chính là niềm vui bất ngờ.”

Hai người Ôn Như Quy và Chu Diễm suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: Bọn họ hiểu rồi.

Thứ hai.

Đồng Tuyết Lục vừa trở về từ lớp tự học, bỗng có một nữ sinh xa lạ đến tìm cô nói dưới lầu có một người tự xưng là anh trai đến tìm cô.

Anh trai?

Đôi mày Đồng Tuyết Lục nhướng lên, gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Tạ Hiểu Yến tò mò: “Tuyết Lục, cái người bà con xa kia của cậu lại tới tìm à?”

Đồng Tuyết Lục cong môi: “Đúng vậy, không biết đối phương có chuyện gì, tôi xuống xem một chút.”

Nghĩ đến việc sắp được gặp Ôn Như Quy, bước chân cô nhẹ nhàng hơn hẳn.

Đi xuống dưới lầu ký túc xá, lập tức nhìn thấy Ôn Như Quy đang đứng dưới gốc cây lần trước.

Cô chạy qua hỏi: “Ngày mai anh có buổi diễn thuyết à?”

Ôn Như Quy không trả lời, bất thình lình lấy ra một bó hoa từ sau lưng đưa đến trước mặt cô: “Tặng em.”

Hai mắt Đồng Tuyết Lục sáng ngời, không ngờ còn có niềm vui bất ngờ này: “Hoa ở đâu ra thế?”

Ôn Như Quy nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô: “Hái ở căn cứ.”

Đồng Tuyết Lục giật mình: “Căn cứ có đồng ý không?”

Tai Ôn Như Quy đỏ ửng: “Khi về nói với viện trưởng sau.”

Hoa là do viện trưởng trồng, lúc này đã bị anh và Chu Diễm hái sạch, khả năng lúc này ông ấy đang mắng người.

Nhưng mà có thể khiến bạn gái vui vẻ, quay về có bị mắng anh cũng vui.

Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục đảo quanh, dùng ngón tay chọc chọc lòng bàn tay anh: “Đi, chúng ta đi tìm rừng cây nhỏ nhỏ, làm chuyện xấu.”

Làm chuyện xấu!!!

Hai mắt Ôn Như Quy sáng ngời, trái tim lập tức đập như sấm.

 

Loading...