Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 522: Ly trà xanh thứ năm trăm hai mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:48:49
Lượt xem: 135
Sau giờ học, Đồng Tuyết Lục bị Tạ Hiểu Yến lôi kéo cùng đi vệ sinh.
Tiền Thái Hân đi tìm bạn học khoa tiếng Pháp lấy đồ, lúc về thì nghe các bạn trong lớp đang bàn tán về mình…
“Các cậu nói xem Đông Tuyết Lục và Tiền Thái Hân ai đẹp hơn?”
“Tôi cảm thấy Tiền Thái Hân đẹp hơn, khí chất của cô ấy đúng là quá tốt, hơn nữa tôi rất thích chiếc váy cô ấy mặc, đúng là quá xinh đẹp.”
“Tôi cũng cảm thấy Tiền Thái Hân xinh đẹp hơn, không biết cô ấy mua váy ở đâu nhỉ, nếu tôi cũng có thì tốt rồi.”
Tiền Thái Hân nghe thấy vậy, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, đáy mắt hiện lên một tia ý cười tự đắc.
Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy bên trong có người phản bác: “Tôi hỏi vẻ ngoài của ai xinh đẹp hơn, không phải hỏi đồ của ai mặc đẹp hơn, theo như tôi thấy thì đẹp nhất vẫn là Đồng Tuyết Lục.”
“Nói tới ngũ quan, thì chắc chắn vẫn là Đồng Tuyết Lục xinh đẹp hơn, ngũ quan của cô ấy thật sự quá sắc nét, giống như nhân vật trong tranh vậy.”
“Đúng đúng, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thiếu chút nữa tôi đã nhìn ngây người rồi, không ngờ ngoài đời lại có người đẹp như vậy, hơn nữa làn da của cô ấy rất trắng, hoàn toàn không nhìn thấy một chút khuyết điểm nào trên mặt.”
“Tôi cũng rất hâm mộ làn da của cô ấy, tuy rằng Tiền Thái Hân rất xinh đẹp, nhưng da hơi đen một chút, hơn nữa trên mặt còn có mấy đốm tàn nhan.”
Nụ cười trên mặt Tiền Thái Hân lập tức cứng đờ, tay dùng sức, một tiếng “Cạch” vang lên, hộp đựng văn phòng phẩm trong tay cô ta vậy mà bị bẻ gãy.
Mấy người trong lớp nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Tiền Thái Hân không kịp che giấu cơn giận, mọi người đồng loạt giật mình.
Hiện trường yên lặng vài giây.
Quá xấu hổ.
Chỉ trong nháy mắt Tiền Thái Hân đã thu hồi lửa giận, lộ ra một nụ cười sáng lạn, nói: “Các cậu đang nói chuyện gì đó? Các cậu không biết tôi xui xẻo thế nào đâu, vừa rồi đi về không cẩn thận làm rơi gãy mất hộp đựng văn phòng phẩm, hộp văn phòng phẩm này do chính cha tôi cố ý mang về từ Pháp tặng tôi đó.”
Mọi người nhìn trên mặt cô ta đã không còn tức giận từ lâu, hơn nữa phảng phất như hoàn toàn không biết vừa rồi các cô đang thảo luận chuyện gì, trong lòng không khỏi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển đề tài đến hộp văn phòng phẩm.
“Văn phòng phẩm mang về từ Pháp, tôi còn chưa từng thấy qua.”
“Bị gãy rồi, đáng tiếc thật đấy, có thể sửa lại không?”
Tiền Thái Hân tỏ vẻ không thèm để ý nói: “Tôi cũng không biết có thể sửa được không, nhưng mà không sửa được cũng không sao, sau này bảo cha tôi gửi thêm một cái về là được rồi.”
Mọi người nghe vậy, lại phát ra đủ loại âm thanh hâm mộ.
“Có cha làm nhân viên ngoại giao, đúng là khiến người ta hâm mộ thật đấy.”
“Hân Hân, cậu từng đến Pháp chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-522-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-hai-muoi-hai.html.]
Tiền Thái Hân lắc đầu: “Chưa từng, nhưng cha mẹ tôi gửi rất nhiều bưu thiếp và ảnh chụp nước Pháp về, tôi biết rất nhiều danh lam thắng cảnh của Pháp, hơn nữa cha mẹ tôi từng nói, trước khi tốt nghiệp, hai người sẽ nghĩ cách đưa tôi đi du lịch nước ngoài một lần.”
“Trời ạ, thật hâm mộ cậu quá đi, nghe nói phong cảnh nước Pháp rất đẹp, ngoại hình của người Pháp cũng hoàn toàn không giống với của chúng ta.”
“Cái này tôi cũng nghe nói, nghe nói mặt trăng của nước Pháp vừa tròn vừa lớn hơn so với nước ta.”
Đồng Tuyết Lục vào lớp đúng lúc nghe thấy lời này: “...”
Khóe miệng cô co giật hai cái, cũng không sửa lại lời nói ngốc nghếch kia.
Tiễn Thái Hân nhìn thấy Đông Tuyết Lục trở về, ánh mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn như trứng gà lột vỏ của cô, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ghen tị.
“Bạn học Đồng, mặt cậu trắng như vậy, có phải dùng thứ gì không?”
Đồng Tuyết Lục không ngờ cô ta sẽ hỏi mình vấn đề này, giật mình lắc đầu: “Không.”
Vân Chi
Tiền Thái Hân không tin: “Nhất định là cậu có dùng, nếu không sao làn da của cậu lại trắng như vậy, cậu mau nói cho chúng tôi biết với.”
Đồng Tuyết Lục liếc xéo cô ta một cái: “Làn da của tôi trắng như vậy là bởi vì tôi xinh đẹp bẩm sinh.”
Tiền Thái Hân: “...”
Mọi người: “...”
Tiền Thái Hân lấy lại tinh thần, khóe miệng giật giật: “Bạn học Đồng tự tin thật đấy, người khoe khoang như vậy đúng là là lần đầu tiên tôi gặp được.”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt: “Tự tin không tốt sao? Chẳng lẽ người khác khen cậu xinh đẹp, cậu còn muốn làm giống như thế hệ trước tự hạ thấp bản thân nói mình rất xấu xí sao?”
Tiền Thái Hân bị nghẹn một chút: “...”
Tưởng Bạch Hủy đột nhiên nở nụ cười: “Riêng tôi rất tán thưởng thái độ tự tin này của Tuyết Lục, sau này nếu có người khen ngợi tôi, tôi cũng phải thoải mái thừa nhận.”
Tạ Hiểu Yến suy nghĩ một chút cũng gật đầu: “Tuy rằng thừa nhận như vậy khiến người ta có chút ngượng ngùng, nhưng so với thế hệ trước, mỗi lần được người khác khen ngợi đều lập tức tự hạ thấp người trong nhà tỏ ra khiêm tốn, tôi cũng cảm thấy thái độ tự tin này của Đồng Tuyết Lục tốt hơn nhiều.”
Những người khác trong lớp cũng bắt đầu, cũng nhao nhao nói đến chuyện từ nhỏ đến lớn mình bị người nhà chê bai, rõ ràng lớn lên rất đẹp, nhưng người nhà lại muốn nói vẻ ngoài của bọn họ rất xấu.
Rõ ràng thành tích rất tốt, được người ta khen lại lập tức nói bọn họ rất ngốc hoặc là rất nghịch ngợm, tóm lại có đủ thứ chuyện không tốt.
“Cái này, không cần cậu nói, cũng chính là bởi vì như vậy tôi mới không có tự tin.”
“Tôi cũng vậy, sau này tôi cũng phải học hỏi theo bạn học Tuyết Lục, trở nên tự tin hơn mới được.”
“Tôi cũng vậy...”
Nghe các bạn cùng lớp đột nhiên đổi giọng khen ngợi Đồng Tuyết Lục, tay Tiền Thái Hân đặt ở một bên nắm thành nắm đấm, ghen tị đến mức mắt đỏ lên.