Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 517: Ly trà xanh thứ năm trăm mười bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:43:27
Lượt xem: 136
Đồng Tuyết Lục thay quần áo đi xuống dưới lầu, từ xa đã nhìn thấy một hình dáng cao gầy đứng dưới tán cây lớn.
Đêm nay không có ánh trăng, đèn đường không chiếu tới bên kia, nhưng dựa vào thị lực siêu tốt, chỉ cần liếc mắt một cái Đồng Tuyết Lục đã nhận ra đó là Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy nhìn thấy cô ra ngoài, ánh mắt sáng ngời, chân dài bước về phía trước hai bước, nhưng dường như lại lo lắng điều gì đó không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Đồng Tuyết Lục biết người đó là Ôn Như Quy, cho nên cũng không gấp gáp, chậm rãi đi về phía anh.
Khoảng cách không tính quá dài, nhưng cô lại dùng tốc độ chậm như rùa bò, vô cùng từ tốn.
Rõ ràng là cô cố ý làm vậy.
Đi tới dưới tán cây lớn, Đồng Tuyết Lục đứng cách anh một thước, quan sát anh từ trên xuống dưới, nói: “Vị này... Chẳng lẽ chính là giáo sư Ôn phong độ tao nhã, diện mạo như Phan An đang nổi tiếng khắp trường sao? Chỉ là không biết giáo sư Ôn đến đây tìm em có việc gì không?”
Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô, mở miệng cẩn thận hỏi: “Em giận anh à?”
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: “Tám chín phần mười người trong trường đều biết giáo sư Ôn đến Kinh Đại làm giáo sư khách mời, chỉ có người vợ sắp cưới như em vẫn còn mơ mơ màng màng không hay biết gì, anh nói thử xem em có nên giận hay không?”
Ôn Như Quy bước lên trước hai bước định nắm lấy tay cô, nhưng lại sợ có người đi qua nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô: “Tuyết Lục, không phải anh cố ý gạt em đâu.”
“Ba ngày trước anh từng đến trường diễn thuyết một lần, vốn dĩ lần đó đã định liên lạc với em rồi, nhưng bởi vì là ngày đầu tiên anh đến trường làm giáo sư khách mời, bị lãnh đạo khoa Vật lý mời đi ăn cơm, sau bữa cơm mọi người trò chuyện thảo luận xoay quanh rất nhiều các vấn đề về vật lý, mãi cho đến khi về căn cứ anh vẫn không có cách nào kiếm ra chút thời gian để đến tìm em.”
“Hôm nay là lần thứ hai anh tới trường diễn thuyết, chỉ là anh không ngờ trong trường học đột nhiên có nhiều người thảo luận về anh như vậy, anh sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ mới đến tìm em, em đừng giận có được không?”
Lúc này Ôn Như Quy giống như một đứa trẻ làm sai, sốt ruột giải thích cho mình, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí ấy, so với người ban sáng vừa cho Sử Tuấn Dân một bài học, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Nếu Sử Tuấn Dân ở chỗ này, chắc sẽ khiếp sợ đến mức tròng mắt cũng rớt xuống đất.
Đồng Tuyết Lục khoanh tay: "Vậy tại sao đột nhiên anh lại trở thành giáo sư khách mời trong trường em? Sao trước đây không nghe anh nhắc tới?”
“Trước đây nghe em nói, em bị Sử Tuấn Dân bắt nạt trong trường học, anh đã có suy nghĩ này trong đầu rồi, chúng ta cách xa nhau như vậy, lỡ em xảy ra chuyện gì anh cũng không có cách nào bảo vệ được em, cho nên anh mới nghĩ nếu như anh có thể đến trường em làm việc, như vậy có thể trông chừng em nhiều hơn.”
Ôn Như Quy lại lặng lẽ tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người xuống chỉ còn khoảng nửa cánh tay: “Không nói cho em biết là vì trước đó chưa chắc chắn chuyện xin làm giáo sư khách mời có được thông qua hay không, hơn nữa, anh cũng muốn cho em một bất ngờ.”
Khi biết cô năm lần bảy lượt bị Sử Tuấn Dân hãm hại, anh vừa tức giận vừa tự trách, bởi vì mình nên cô mới bị Sử Tuấn Dân làm khó dễ.
Sau đó anh nghĩ nếu như mình có thể đến Kinh Đại làm giáo sư khách mời, thì có thể âm thầm bảo vệ cô, thuận tiện cảnh cáo Sử Tuấn Dân một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-517-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-muoi-bay.html.]
Chỉ là việc trở thành giáo sư khách mời không phải anh muốn là có thể làm được, đầu tiên anh phải được căn cứ phê chuẩn, sau khi nộp đơn phải trải qua các loại xét duyệt, ở giữa nếu có mắt xích nào không thông qua, anh sẽ không có cách nào tới được.
Vân Chi
Bởi vậy trước đây anh không nhắc tới, chính vì không muốn làm cô thất vọng.
Nghe được lời giải thích từ anh, Đồng Tuyết Lục giống như được người ta nhét cho một viên kẹo, kẹo tan ra, vị ngọt ngào lưu lại trên đầu lưỡi: “Vậy anh có nhắc đến quan hệ giữa chúng ta với lãnh đạo nhà trường không?”
Thấy sắc mặt của cô đã dịu hơn, Ôn Như Quy lớn mật tiến lên lén lút nắm lấy tay cô: “Đương nhiên đã từng nhắc tới, chỉ là lãnh đạo nói tốt nhất không nên tuyên truyền trắng trợn.”
Tuy rằng giáo sư khách mời không phải là giáo viên trong trường, bọn họ cũng đã đính hôn từ trước, nhưng vấn đề là hai người bọn họ đều quá nổi tiếng, dễ hấp dẫn dư luận, nếu chuyện quan hệ yêu đương của hai người truyền ra ngoài, chỉ sợ người không biết sẽ cho rằng giáo sư trong trường bọn họ yêu đương với học sinh.
Đương nhiên lãnh đạo cũng không yêu cầu bọn họ giấu diếm không thể nói, chỉ là không được cố ý tuyên truyền, cũng không cần cố ý giấu diếm, nhưng trong thời gian ở trường vẫn phải chú ý hình tượng và sức ảnh hưởng của mình.
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút, thật ra thời đại này vẫn chưa cấm thầy trò yêu đương, đến thập niên chín mươi việc yêu đương giữa thầy trò mới bị cấm, hơn nữa nói nghiêm túc, bọn họ căn bản không tính là quan hệ thầy trò.
Có điều xét thấy danh tiếng của Ôn Như Quy hiện tại đang nổi như vậy, cô cũng không muốn trở thành con khỉ bị người ta vây xem.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu: “Em biết rồi, à, anh đã gặp Sử Tuấn Dân chưa?”
Ôn Như Quy gật đầu, cũng nói chuyện xảy ra hôm nay cho cô biết.
Đồng Tuyết Lục nghe vậy ngón tay khẽ cong lên cào cào vào lòng bàn tay anh, mắt khẽ chớp chớp, cười nói: “Giáo sư Ôn, không ngờ, anh còn có thể cuồng dã như vậy.”
Lòng bàn tay Ôn Như Quy bị cào một cái, có chút ngứa ngáy, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, không chỉ lòng bàn tay ngứa ngáy, cả trái tim cũng như vậy.
Nhìn nốt ruồi son dưới khóe mắt cô, tim anh đập như sấm, yết hầu khẽ lên xuống: “Tuyết Lục, anh muốn...”
Lời còn chưa nói xong, đã thấy hai học sinh từ xa đi tới, Đồng Tuyết Lục vội vàng dùng sức vung tay, lớn tiếng nói: “Anh trai, chuyện ông nội dặn dò, em đã biết rồi, anh về đi.”
Nói xong cô xoay người chạy mất.
Ôn Như Quy đang định nhân cơ hội này bảo cô ôm mình một chút: “...”
Đồng Tuyết Lục chạy ra thật xa mới xoay người lại, nhìn thấy Ôn Như Quy đứng dưới tán cây lớn đang trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hừ, ai bảo anh tự nhận mình là anh trai.
Tự chuốc lấy khổ cực đi.