Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 503: Ly trà xanh thứ năm trăm linh ba
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:32:39
Lượt xem: 209
Lớp trưởng là một chức vị không nhỏ, quyền lợi trong tay không nhỏ, anh họ Cao Mẫn là bạn của Sử Tuấn Dân, đương nhiên cô sẽ không để cô ta làm lớp trưởng.
Quan trọng hơn là, thông qua chuyện ngày hôm qua, cô cảm thấy chắc hẳn Cao Mẫn thuộc loại người yêu vào là mất não.
Cho dù công lược được loại người này cũng vô dụng, chỉ cần đàn ông ngoắc ngoắc đầu ngón tay, cô ta sẽ chạy như bay tới.
Bởi vậy cô bỏ qua chuyện công lược người tên Cao Mẫn này.
Tạ Hiểu Yến nói: “Tôi định đến thư viện, cậu có muốn đi với tôi không?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “ Không đi, tôi còn phải đi mua chút văn phòng phẩm.”
Tạ Hiểu Yến gật đầu, hai người tách nhau ra đi làm việc của mình.
Đồng Tuyết Lục không đi mua văn phòng phẩm, cô đi nửa vòng quanh khuôn viên trường, sau đó tranh thủ lúc không có ai chú ý đến ném một lá thư tố cáo vào trong thùng thư.
Xong việc cô xoay người quay trở lại ký túc xá.
Hai ngày sau, cửa ký túc xá dán một tờ thông báo.
Trên đó viết, từ hôm nay sẽ tiến hành quản lý nghiêm khắc hơn đối với việc người ngoài vào ra vào ký túc xá, nam sinh hoặc cha mẹ sinh viên muốn vào ký túc xá, ngoại trừ phải đăng ký tên, còn quy định không được ở trong ký túc xá quá hai phút.
Trong đó, các nam sinh phải đi vào cùng dì quản lý.
Các sinh viên nhìn thấy tờ thông báo này, lập tức bàn tán xôn xao.
Có người suy đoán có phải là có liên quan đến lần kiểm tra phòng 201 hay không, có người đoán là có phải có người bị mất đồ hay không.
Sau khi Cao Mẫn nhìn thấy thông báo này, mặt lúc đỏ lúc trắng, đồng thời lo lắng lần trước mình dẫn người vào ký túc xá sẽ ảnh hưởng đến điểm của mình.
Sau khi trở lại ký túc xá, cô ta làm như vô tình nói: “Mọi người đã nhìn thấy thông báo ở dưới kia chưa?”
Những người khác đều không lên tiếng, chỉ có Lâm Lan Quyên gật đầu: “Thấy rồi.”
Cao Mẫn liếc mắt nhìn mọi người: “Cũng không biết tại sao đột nhiên lại đưa ra thông báo như vậy?”
Tạ Hiểu Yến nói: “Tôi cảm thấy rất tốt, vốn dĩ nam sinh không nên vào ký túc xá nữ.”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm sách giáo khoa, khóe miệng hơi cong lên.
Thông báo hôm nay là kết quả từ bức thư tố cáo của cô hai ngày trước đó.
Mặc dù cô đề nghị mọi người, không dẫn người lạ vào ký túc xá, nhưng thỏa thuận miệng kiểu này không có tác dụng ràng buộc chút nào, vì không muốn Sử Tuấn Dân tiến vào ký túc xá thêm lần nữa, cô đành phải phá đầu nguồn.
Tục ngữ nói chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-503-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-linh-ba.html.]
Nếu như cô không làm như vậy, nói không chừng một ngày nào đó Sử Tuấn Dân lại tiến vào, trong tình huống cô không hay biết lại nhét một tờ giấy, cô sẽ khó lòng đề phòng.
...
Sau khi trải qua chuyện kiểm tra lần trước, Sử Tuấn Dân tạm thời không ra tay nữa, có điều Đồng Tuyết Lục vẫn rất muốn đi gặp người này.
Vân Chi
Không lâu sau, cơ hội đã đến.
Có một sinh viên khoa tiếng Trung có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, cha và bà nội nhà đối phương đều bị liệt, chỉ dựa vào một mình mẹ cậu ta làm ruộng nuôi cả gia đình.
Mặc dù cậu ta đã thi đậu Đại học, không cần tiền, cũng có trợ cấp của Nhà nước, nhưng cậu ta lại gửi một nửa tiền trợ cấp hàng tháng của mình về nhà, chỉ để lại chín tệ tiền ăn và sinh hoạt.
Chút tiền ấy hoàn toàn không đủ, bởi vậy mỗi ngày cậu ta chỉ ăn một bữa, mỗi bữa chỉ ăn một cái bánh ngô.
Sau khi biết được chuyện này thông qua miệng người khác, Đồng Tuyết Lục lập tức kêu gọi các bạn học trong lớp quyên góp.
Là người đề xuất quyên góp, cô quyên góp ba tháng trợ cấp là năm mươi tư tệ, các sinh viên khác không có tiền thì góp một tệ, hai tệ, dư dả một chút thì quyên góp năm tệ, mười tệ.
Tất cả quyên góp được một trăm chín mươi tám tệ.
Sau khi quyên góp xong, Đồng Tuyết Lục đi cùng với lớp trưởng Thi Chân Như và Cao Mẫn đến khoa tiếng Trung.
Lúc các cô đến, sinh viên năm nhất khoa tiếng Trung đang chuẩn bị tan học, nhìn thấy các cô bước vào đều mang vẻ mặt mờ mịt.
Đồng Tuyết Lục vào phòng, nói: “Xin chào các bạn học, tôi là Đồng Tuyết Lục sinh viên năm nhất khoa tiếng Anh, trong một lần tình cờ, từ miệng bạn học tôi biết được khoa tiếng Trung có một bạn học họ Hoàng có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, mỗi ngày chỉ ăn một chiếc bánh ngô, sau khi biết chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.”
“Sức khỏe là nền tảng của việc học, nếu không có sức khỏe tốt, sao có thể học tập hiệu quả? Cho nên, tôi đã vận động các bạn trong lớp cùng nhau quyên góp, hy vọng số tiền này có thể giúp cậu ấy và gia đình vượt qua hoàn cảnh khó khăn.”
Lời này vừa nói ra, lớp học lập tức xôn xao, đồng thời cảm thấy rất xấu hổ.
Bọn họ đều biết tình hình của bạn học Hoàng, nhưng cho tới bây giờ, chưa có ai từng nghĩ tới chuyện quyên góp tiền hoặc giúp đỡ cậu ấy, không ngờ người giúp đỡ cậu ấy lại là sinh viên của khoa khác.
Giáo viên chủ nhiệm năm nhất vẫn chưa đi, sau khi nghe thấy lời Đồng Tuyết Lục nói, cũng cảm thấy rất xấu hổ: “Bạn học này, tôi thay bạn Hoàng cảm ơn lòng tốt của các em, lẽ ra chuyện này phải do chính khoa và lớp chúng tôi làm, nhưng tất cả chúng tôi đều sơ suất.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Giáo sư không cần tự trách mình, sinh viên khoa tiếng Trung nhiều như vậy, giáo sư phải phụ trách mấy lớp học liền, không có cách nào quan tâm đến hoàn cảnh của từng sinh viên cũng là điều dễ hiểu.”
“Chuyện này cần lớp trưởng làm tròn trách nhiệm, giống như lớp trưởng của chúng em, đối với hoàn của mỗi bạn học trong lớp đều biết rõ như lòng bàn tay, một lòng một dạ quan tâm đến các bạn học.”
Thi Chân Như đột nhiên được khen ngợi, mặt đỏ bừng.
Nhưng có người mặt lại đen giống như đáy nồi.
Người này không phải ai khác, chính là Sử Tuấn Dân.
Bởi vì anh ta chính là lớp trưởng của năm nhất.