Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 498: Ly trà xanh thứ bốn trăm chín mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:22:02
Lượt xem: 138
Đợi đến khi ăn cơm xong, mọi người ai về nhà nấy ai tìm mẹ nấy.
Trên đường về nhà, thấy lông mày cô hơi nhíu lại, Ôn Như Quy nhẹ nhàng hỏi: “Em đang lo lắng chuyện đồng chí Khương Đan Hồng à?”
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu: “Anh nhìn ra được?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Số lần em nhìn đồng chí Khương còn nhiều hơn so với nhìn anh.
Lời này nói ra còn tủi hờn, giống như một đứa trẻ đang ghen tị.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười ra tiếng, nháy mắt với anh: “Vậy từ giờ trở đi em chỉ nhìn một mình anh thôi nhé?”
Mặt Ôn Như Quy lập tức đỏ lên, nhưng khóe miệng không kìm được cong cong, nhẹ nhàng gật đầu “Ừ” một tiếng.
Còn ừ nữa, Đồng Tuyết Lục cảm thấy dáng vẻ này của anh thật sự quá đáng yêu.
“Tự do yêu đương, đồng chí Khương là người trưởng thành rồi, chị ấy muốn ở bên ai là tự do của chị ấy, chỉ là bản thân em cảm thấy mẹ kế không dễ làm.”
Nhân phẩm và năng lực của giám đốc Đặng không tệ, nhưng mà đối phương có một đứa con sáu bảy tuổi, mẹ kế cũng không dễ làm.
Huống chi Khương Đan Hồng còn từng kết hôn sinh con, cũng không biết đối phương có chấp nhận quá khứ của chị ấy không.
Ôn Như Quy nói: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, em cũng nói chị ấy là người trưởng thành rồi, chắc chắn chị ấy sẽ giải quyết tốt chuyện này.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu.
Mặc dù Khương Đan Hồng rất khao khát có được gia đình ấm áp, nhưng đồng thời chị ấy còn là người thà thiếu chứ không ẩu, cũng là người có chủ kiến hơn so với người phụ nữ khác.
Nếu như giám đốc Đặng không phù hợp, nhất định chị ấy sẽ không chìm đắm vào.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đồng Tuyết Lục vứt hết lo lắng ra sau đầu.
...
Chủ Nhật, Đồng Tuyết Lục cầm theo bánh táo và bánh đậu xanh trở lại ký túc xá.
Lúc ấy, mấy người trong ký túc xá còn tưởng rằng cô chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ đúng là mang đồ ăn đến thật.
Tạ Hiểu Yến cầm bánh táo cắn một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ngon, ngon quá, bánh táo này vừa mềm vừa dẻo, ngọt mà không ngấy, là chiếc bánh ngon nhất tôi từng ăn.”
Những người khác vội vàng cầm lấy một cái nếm thử, sau đó đều khen không dứt miệng.
Cao Mẫn: “Tuyết Lục, tôi nghe nói trước kia cậu làm giám đốc tiệm cơm Đông Phong, còn nghe nói cậu có giấy chứng nhận đầu bếp cấp một, không ngờ lại là sự thật, đồ ăn cậu làm thực sự là quá ngon.”
Những người khác nghe thấy vậy cũng kinh ngạc: “Tuyết Lục nấu ăn giỏi như vậy sao?”
Cao Mẫn kiêu ngạo gật đầu: “Chứ sao, mọi người không phải người Kinh Thị, có thể không biết, thịt bò viên và lẩu cay do Tuyết Lục làm ra từng có khoảng thời gian rất nổi tiếng ở Kinh Thị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-498-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-chin-muoi-tam.html.]
Thôi Nhu Nhu tao nhã khẽ cắn một miếng bánh đậu xanh, liếc cô ta một cái: “Nếu nổi tiếng như vậy, cậu là người Kinh Thị sao cậu chưa từng ăn?”
Cao Mẫn đỏ mặt, lườm cô ta nói: “Liên quan gì đến cậu?”
Thôi Nhu Nhu cười nhạo một tiếng, bỏ bánh đậu xanh vào trong miệng, phủi tay đứng dậy, xoay người về giường ngủ của mình.
Cao Mẫn trợn mắt nhìn theo bóng dáng đối phương, yên lặng mắng một tiếng: “Hồ ly lẳng lơ.”
Đồng Tuyết Lục có chút khó hiểu.
Thứ sáu khi cô về nhà, quan hệ giữa mọi người vẫn không tệ lắm, sao qua hai ngày lại biến thành như vậy rồi?
Tạ Hiểu Yến nháy nháy mắt với cô, miệng hất hất ra phía cửa.
Đồng Tuyết Lục lập tức hiểu ý, nhanh chóng viện cớ ra ngoài.
Đợi sau khi cô ra ngoài, chỉ chốc lát sau Tạ Hiểu Yến đã ra ngoài theo.
“Tuyết Lục, có phải cậu rất tò mò hai người Cao Mẫn và Thôi Nhu Nhu đã xảy ra chuyện gì không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Bọn họ cãi nhau à?”
Tạ Hiểu Yến gãi gãi cằm: “Xem như là vậy đi, chiều hôm nay anh họ của Cao Mẫn đến tìm cậu ta, anh họ cậu ta còn dẫn theo một nam sinh đến cùng, Cao Mẫn rất nhiệt tình với bạn học đó.”
“Ngay từ đầu, hai người nói chuyện khá tốt, sau đó Thôi Nhu Nhu quay về, Thôi Nhu Nhu chủ động nói chuyện với nam sinh đó, hình như từ khi ấy đối phương có chút lạnh nhạt với Cao Mẫn, bọn họ vừa về khỏi, Cao Mẫn đã mắng Thôi Nhu Nhu là hồ ly tinh.”
Đồng Tuyết Lục không ngờ cô chỉ đi hai ngày đã xả ra chuyện yêu hận tình thù như vậy: “Không phải Thôi Nhu Nhu đã kết hôn rồi à? Có phải do Cao Mẫn quá nhạy cảm hay không?”
Tạ Hiểu Yến gãi đầu: “Tôi không biết, có điều vẻ ngoài của nam sinh kia rất đẹp trai.”
Đột nhiên, đầu óc Đồng Tuyết Lục chợt lóe linh quang, mặt không thay đổi hỏi: “Nam sinh đó tên là gì?”
Vân Chi
Tạ Hiểu Yến: “Tôi chỉ biết anh ta họ Sử, tên thì không rõ.”
Đồng tử trong mắt Đồng Tuyết Lục co rụt lại: “Đúng rồi, anh họ của Cao Mẫn học khoa gì?”
Tạ Hiểu Yến: “Khoa tiếng Trung, lúc trước tôi cũng muốn thi vào khoa tiếng Trung, có điều tỉ lệ cạnh tranh quá lớn.”
Lịch sử Trung quốc và Toán Lý Hóa, là những chuyên ngành phổ biến sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm trúng tuyển cao hơn so với các chuyên ngành khác.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy ba chữ “khoa tiếng Trung”, tròng lòng lạnh lùng mỉa mai một tiếng.
Xem ra Sử Tuấn Dân còn nóng vội hơn so với tưởng tượng của cô, vậy mà đã tranh thủ lúc cô không có ở đây, chạy đến ký túc xá của cô rồi.
Đột nhiên trong lòng cô thầm kêu một tiếng không ổn, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc nói: “Chúng ta vào phòng đọc sách đi.”
Tạ Hiểu Yến gật đầu.