Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 497: Ly trà xanh thứ bốn trăm chín mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:21:48
Lượt xem: 126
Nghe thấy lời thả thính của Ôn Như Quy, suýt nữa Đồng Tuyết Lục đã bật cười thành tiếng.
“Đúng rồi, đồng nghiệp của anh Chu Diễm thế nào rồi?”
Lời này khiến Ôn Như Quy nhớ lại cảnh tượng xấu hổ ngày đó, mặt lại đỏ lên: “Cậu ta nói khi về đã tìm bác sĩ Đông y khám lại, sau khi Khải Dân biết việc này, còn tặng cho Chu Diễm một cái tã của con trai cậu ta.”
Đồng Tuyết Lục lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Cái này có ích lợi gì?”
Ôn Như Quy: “Nghe nói có thể hưởng ké không khí vui mừng, để cho Chu Diễm cũng sinh con trai.”
“Bọn họ đều muốn sinh con trai, có phải anh cũng muốn sinh con trai không? Nếu sau này em sinh ra con gái, có phải anh sẽ không thích không?”
Mở miệng ra là nhắc đến con trai, khiến lông mày Đồng Tuyết Lục nhướng lên.
Ánh mắt của Ôn Như Quy vẫn dừng trên mặt cô, lông mày cô vừa nhíu lại, anh lập tức phát hiện ra: “Sẽ không, con trai con gái đều tốt, chỉ cần do em sinh, anh đều thích.”
Đồng Tuyết Lục l.i.ế.m môi, mang theo chút cố chấp không chịu bỏ qua: “Vậy nếu em không sinh được thì sao? Anh sẽ làm thế nào?”
Ôn Như Quy cầm tay cô: “Không sinh được thì không sinh nữa, nếu em không muốn thì không sinh.”
Dù sao người anh muốn ở bên cạnh cả đời chính là cô, chứ không phải con cái, có con cái thì hưởng thụ niềm vui của người làm cha, không có thì sống cuộc sống của hai người.
Trong đôi mắt anh phản chiếu bóng dáng của cô, đáy mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Tuyết Lục khẽ động, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau: “Đi thôi, đừng để mọi người chờ chúng ta.”
Nhìn thấy bàn tay hai người nắm lấy nhau, độ cong nơi khóe miệng Ôn Như Quy chậm rãi nhếch lên: “Ừ.”
...
Đến tứ hợp viện, thứ cần dọn dẹp cũng rất nhiều.
Đợi ba nhà dọn dẹp đồ đạc xong, mọi người đều đã mệt đến nỗi thắt lưng gần nhưng không đứng thẳng được.
Đồng Tuyết Lục nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người, tôi mời mọi người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nhé.”
Đồ đạc trong phòng bếp vẫn chưa sắp xếp xong, hơn nữa lúc này cô cũng mệt sắp chết, thật sự không muốn nấu ăn.
Mặc dù trong lòng mọi người hơi tiếc nuối vì không được ăn đồ ăn cô tự làm, có điều lúc này cũng không có ai đưa ra yêu cầu quá đáng.
Khương Đan Hồng nói: “Tôi biết một tiệm cơm quốc doanh hương vị rất không tệ, để tôi dẫn đường cho mọi người.”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục khẽ động, mặt không thay đổi nhìn chị ta.
Chỗ ở trước đây phía Thành Nam, bây giờ tứ hợp viện ở Thành Bắc, đến tiệm cơm quốc doanh tất nhiên sẽ không phải tiệm cơm Đông Phong.
Đi vào tiệm cơm quốc doanh, đợi khi nhìn thấy mặt giám đốc Đặng, trong lòng Đồng Tuyết Lục có cảm giác, quả nhiên là như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-497-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-chin-muoi-bay.html.]
Giám đốc Đặng thấy Khương Đan Hồng dẫn theo đoàn người đến tiệm cơm, có chút giật mình: “Cô giáo Khương, đồng chí Đồng, mọi người đến đây ăn cơm à?”
Khương Đan Hồng nhìn anh ta cười nói: “Phải, bây giờ tiệm cơm còn gì ăn không?”
Giám đốc Đặng vừa đón bọn họ vào, vừa gật đầu: “Có có, mọi người mau vào trong ngồi đi.”
Vào trong tiệm cơm, mọi người âm thầm quan sát một chút, quy mô không thể sánh với tiệm cơm Đông Phong, có điều quét tước rất sạch sẽ, bàn ghế ngăn nắp, trong góc khuất cũng không nhìn thấy hạt bụi nào.
Bên trong tiệm cơm chỉ có hai người phục vụ, không thể tiếp đón tất cả mọi người, Khương Đan Hồng lập tức giúp đỡ.
Đồng Tuyết Lục âm thầm thu hết cảnh tượng này vào trong mắt, không hé răng.
Để khao mọi người, Đồng Tuyết Lục bảo mọi người không cần tiết kiệm tiền cho cô, muốn ăn gì cứ việc gọi.
Tuy nói như vậy, nhưng hạn ngạch cung ứng của tiệm cơm quốc doanh vẫn có hạn, cuối cùng chỉ gọi được hai món thịt và một món chay, thêm ba lồng sủi cảo.
Phác Kiến Nghĩa gắp một miếng thịt kho tàu lên nếm thử, rồi nói: “Hương vị bình thường, không sánh được với Tuyết Lục làm.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Khương Đan Hồng đã lườm anh ta: “Có ăn còn chưa bịt được miệng của cậu sao?”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
Phác Kiến Nghĩa cảm thấy mình bị mắng có chú oan uổng, nhưng mà bây giờ anh ta đang theo đuổi Tiểu Uẩn Thi, Khương Đan Hồng lại là bạn thân của cô ấy, cho nên anh ta chỉ có thể nuốt nỗi buồn bực này vào trong.
Ăn được nửa bữa cơm, một cô bé chạy vào, nhìn thấy Khương Đan Hồng thì chào một tiếng giòn giã: “Cô giáo Khương.”
Khương Đan Hồng quay người lại, cười xoa đầu cô bé: “Tiểu Gia, em tan học rồi à?”
Đặng Tiểu Gian ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cô Khương, em có bài không biết làm, cô có thể giảng cho em một chút được không?”
Khương Đan Hồng vội vàng nói: “Bài gì, nhanh lấy ra cho cô xem.”
Giám đốc Đặng đi ra từ phòng bếp, thấy thế không đồng ý nói: “Tiểu Gia, cô giáo Khương đang ăn cơm, lúc này con hỏi bài sẽ làm phiền cô giáo.”
Cái miệng nhỏ của Đặng Tiểu Gia chu ra, cúi đầu dáng vẻ vừa làm sai chuyện.
Khương Đan Hồng: “Giám đốc Đặng, anh đừng mắng con bé, làm bài tập về nhà quan trọng hơn, huống chi tôi đã ăn no rồi.”
Nói xong, chị ta kéo Đặng Tiểu Gia sang bàn bên cạnh, dạy cô bé làm bài tập.
Phương Tĩnh Viên ghé qua Đồng Tuyết Lục, nhỏ giọng nói: “Cô có cảm thấy chị Đan Hồng có chút kỳ lạ không?”
Đồng Tuyết Lục gắp cho cô ấy một miếng thịt kho tàu đầy mỡ: “Ăn nhiều thịt một chút.”
Phương Tĩnh Viên nhìn thấy thịt mỡ núng nính, nhếch miệng cười nói: “Cũng chỉ có cô hiểu tôi, tôi rất thích ăn thịt mỡ.”
Vân Chi
Nói xong, cô ấy ăn một miếng hết luôn miếng thịt lợn béo ngậy.
Đồng Tuyết Lục: “...”