Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 494: Ly trà xanh thứ bốn trăm chín mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:20:36
Lượt xem: 131
Hai đồng chí công an tiến lên, bắt Vương Chí Phong, định dẫn đi.
Vương Chí Phong sợ tới mức tè ra quần ngay tại chỗ: “Bạn học Đồng, cầu xin cậu, cầu xin cậu tha cho tôi lần này thôi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu!”
Vương Chí Phong khóc như thể c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra.
Người có mặt ở đây nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, vừa cảm thấy anh ta ghê tởm vừa cảm thấy anh ta đáng thương, cũng có người cảm thấy Đồng Tuyết Lục hơi quá đáng.
Đúng lúc này, đột nhiên Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi, nói: “Đồng chí công an, các đồng chí buông cậu ta ra đi, tôi quyết định hủy bỏ tố giác.”
Tất cả mọi người ngây dại, Vương Chí Phong cũng ngây dại.
Đồng chí công an nhìn cô, nói: “Bạn học này, bạn đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Nếu bạn hủy bỏ tố cáo lúc này, về sau sẽ không thể tố cáo lại.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Tôi nghĩ kỹ càng rồi, mặc dù bạn học Vương Chí Phong có hành vi xấu xa, nhưng làm người phải biết khoan dung độ lượng, nếu tôi không hủy bỏ tố giác, chắc chắn cậu ta sẽ bị đưa đi lao động cải tạo, vậy thì đời này của cậu ta coi như bị hủy hoại rồi.”
“Nhà trường đã trừng phạt cậu ta, cho nên lao động cải tạo thì thôi, hy vọng cậu ta có thể rút ra được bài học từ lần này, từ nay về sau trở thành người tốt.”
Vương Chí Phong lấy lại tinh thần, cảm động đến mức nước mắt nước mũi lại chảy ra: “Cảm ơn cậu, cảm ơn bạn học Đồng, tôi thực sự biết sai, sau này tôi sẽ làm người tốt!”
Đồng chí công an thấy Đồng Tuyết Lục không truy cứu trách nhiệm nữa, rất nhanh đã ra về.
Hiệu trưởng Trịnh và các thầy cô giáo đều tỏ vẻ tán dương cách đối nhân xử thế của Đồng Tuyết Lục, loại chuyện này nếu thật sự kiện cáo đến tận đồn công an, truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của trường học.
Huống chi chuyện này còn liên quan đến một vị tư lệnh và bộ Giáo Dục, miệng người đời rất đáng sợ, kết cục như bây giờ là tốt nhất.
Nếu như vừa rồi Đồng Tuyết Lục kiên trì muốn báo công an đã khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây chấn động, thì hiện tại lòng bao dung và vị tha rộng rãi của cô đối với Vương Chí Phong, lại khiến cho bọn họ cảm thấy bội phục và kính nể cô hơn.
“Bạn học Đồng đúng là người có tấm lòng cao cả, nếu tôi là cô ấy, tôi chưa chắc đã tha thứ cho Vương Chí Phong.”
“Vừa rồi tôi còn cảm thấy Vương Chí Phong có chút đáng thương, hiện tại bạn học Đồng đã tha thứ cho cậu ta rồi, tôi lại cảm thấy quá hời cho cậu ta.”
“Cậu xem Vương Chí Phong kìa, vừa rồi lớn gan biết bao, không ngờ mới bị dọa một cái đã tè cả ra quần, mất mặt quá.”
Nghe tiếng nghị luận của người xung quanh, mặt Vương Chí Phong vùi vào đầu gối, trong lòng hối hận muốn chết.
Người ở cùng phòng ký túc xá của Đồng Tuyết Lục và Tưởng Bạch Hủy đồng thời vây quanh cô.
Tạ Hiểu Yến nói: “Tuyết Lục, cậu dũng cảm quá, vừa rồi tôi sợ tới mức nói không nên lời luôn.”
Cao Mẫn: “Tôi cũng vậy, Tuyết Lục chúng ta đi thôi, nghe nói lát nữa sẽ phát sách giáo khoa, chúng ta mau qua bên đó thôi.”
“Các cậu đi trước đi, tôi còn có chút việc muốn tìm thầy cô giáo một chút. Nói xong cô quay đầu nói với Tưởng Bạch Hủy: “Vừa rồi cám ơn cậu đã dám đứng ra nói chuyện giúp tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-494-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-chin-muoi-tu.html.]
Tưởng Bạch Hủy xua tay: “Chúng ta là bạn bè mà, cậu ta bôi nhọ cậu như vậy, tất nhiên tôi phải đứng ra rồi, chỉ là tôi quá vô dụng, nói chưa đến hai câu đã bật khóc.”
Đồng Tuyết Lục mỉmcười: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu, các cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ qua đó sau.”
Mấy người ở cùng phòng ký túc xá nghe thấy lời Tưởng Bạch Hủy nói, trên mặt đều mang vẻ ngại ngùng.
Ở cùng phòng ký túc xá, hơn nữa các cô đều biết trình độ tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục, nhưng vừa rồi không có ai trong số các cô dám đứng ra nói giúp.
Chờ mấy người bạn cùng phòng ký túc xá đi rồi, Đồng Tuyết Lục mới đi về phía Vương Chí Phong.
“Vương Chí Phong, tôi có vài câu muốn hỏi cậu.”
Vương Chí Phong ngẩng đầu lên: “Bạn học Đồng, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Anh ta tuyệt đối không hận Đồng Tuyết Lục, ngược lại trong lòng còn tràn ngập cảm kích với cô.
Nếu vừa rồi không phải Đồng Tuyết Lục cầu tình thay anh ta, đời này của anh ta thật sự đã bị hủy rồi, tuy rằng bị đuổi học, nhưng sau khi trở về tốt xấu gì vẫn có thể tìm được việc làm.
Đồng Tuyết Lục nói: “Làm sao cậu biết ông nội tôi là Tư lệnh?”
Vương Chí Phong ngập ngừng một chút, nói: “Thành tích thi của cậu quá tốt, các bạn học ở cùng phòng ký túc xá và trong lớp học thường xuyên thảo luận về chuyện của cậu, tôi quên mất ai nhắc tới ông nội cậu là Tư lệnh rồi.
Tuyết Lục hỏi tiếp: “Cậu suy nghĩ kỹ lại xem, có phải có ai đó đã nói gì trước mặt cậu không? Nếu không vô duyên vô cớ, sao cậu lại nhắm vào tôi?”
Vừa nhìn đã biết tên Vương Chí Phong này là người dễ xúc động, không có đầu óc rồi, loại người này lấy ra làm con tốt thí là tốt nhất.
Vương Chí Phong cau mày suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên kêu lên: “Tôi nhớ ra rồi, bên cạnh phòng ký túc xá của tôi có một người tên là Sử Tuấn Dân, cậu ta nói trong lớp bọn họ có một bạn học có cha làm trong Ủy ban Cách mạng, trước kỳ thi tuyển sinh đại học vừa rồi, đã nhận được không ít tin tức nội bộ.”
“Sau khi nghe xong tôi đã rất tức giận, hỏi cậu ta tại sao không lên tiếng tố cáo, cậu ta nói rằng gia đình cậu ta không quyền không thế, làm sao dám tố cáo, cậu ta còn nói rằng thế giới bây giờ là như vậy, không nơi nào có công bằng.”
Vân Chi
“Tôi bèn hỏi cậu ta, còn chuyện gì không công bằng nữa, cậu ta lập tức nói từ nhỏ thành tích của cậu đã không tốt, chỉ là tốt nghiệp trung học cơ sở, không ngờ lại thi được bốn môn một trăm điểm.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Cho nên, chính cậu ta là người nói tôi gian lận?”
Mặt Vương Chí Phong đỏ lên, lắc đầu: “Cậu ta không nói, là tôi nghĩ lầm, nghe thấy thành tích trước kia của cậu không tốt, lại chỉ có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi cảm thấy căn bản cậu không thể thi được thành tích cao như vậy, cho nên..."
Quả nhiên là một thằng ngốc.
Đã đến lúc này rồi, còn không biết mình đang bị người ta lợi dụng.
Đồng Tuyết Lục nói: “Người họ “Sử” kia, cậu ta là người ở đâu?”
Vương Chí Phong: “Người Tân Thị.”
Tân Thị...