Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 492: Ly trà xanh thứ bốn trăm chín mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:19:48
Lượt xem: 144
“Phì…….”
Sân thể dục yên tĩnh vài giây, sau đó phát ra một tràng tiếng cười vang dội.
“Câu này làm tổn thương người khác quá rồi? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đúng là bạn học Vương có chút giống chuột và khỉ thật.”
“Trước đây tôi đã cảm thấy cậu ta trông hơi kỳ lạ rồi, hóa ra là do vẻ ngoài của cậu ta giống chuột và khỉ.”
“Ha ha ha, cái miệng của bạn học Đồng lợi hại quá.”
Nghe tháy tiếng cười nhạo xung quanh, mặt Vương Chí Phong đỏ bừng: “Bạn học Đồng, cậu đang tiến hành công kích vẻ ngoài của người khác đấy à? Cậu đừng quá đáng!”
Đồng Tuyết Lục: “Cậu có thể bôi nhọ tôi, còn tôi không thể đưa ra nghi vấn hợp lý sao?”
Vương Chí Phong: “Ông nội của cậu là tư lệnh, đột nhiên thành tích của cậu trở nên tốt như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, cho dù cậu không suy nghĩ cho bản thân, chẳng lẽ cậu cũng không quan tâm đến danh dự của ông nội cậu sao?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Cậu nói đúng, cho nên tôi đề nghị đến Đồn công an cử báo việc này.”
Sắc mặt Vương Chí Phong trắng bệch: “... Không cần đến Đồn công an đâu, chuyện trường học giải quyết ở trường là được rồi.”
Đồng Tuyết Lục không để ý tới anh ta nữa, mà xoay người nói với hiệu trưởng và các vị lãnh đạo khác: “Bạn học Vương không chỉ vu khống em gian lận, mà còn vu khống ông nội em và cả bộ Giáo Dục dùng quyền mưu tư, một khi truyền ra ngoài, không chỉ tiền đồ của em và ông nội mình bị hủy hoại, mà cả danh dự và uy nghiêm của bộ Giáo Dục cũng bị nghi ngờ và d.a.o động.”
Sắc mặt Vương Chí Phong càng trắng hơn: “Bạn học Đồng, tôi đã nói đây chỉ là chuyện cá nhân giữa tôi và cậu, cậu cần gì phải lôi cả bộ giáo dục vào.”
Đồng Tuyết Lục vẫn không để ý tới anh ta, ánh mắt nhìn thẳng vào hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Trịnh nói: “Bạn học Đồng nói đúng, chuyện này không phải là chuyện bình thường, nó còn liên quan đến cả danh tiếng của bộ Giáo Dục, bạn học Đồng và ông nội của em ấy, cho nên tôi ủng hộ việc báo công an.”
Vân Chi
Hai chân Vương Chí Phong mềm nhũn ra, gần như sắp ngã ngồi trên mặt đất: “Bạn học Đồng, tôi xin lỗi cậu, chỉ là nhất thời tôi nhanh mồm nhanh miệng nghĩ sao nói vậy, tôi xin lỗi cậu.”
Vốn dĩ Vương Chí Phong “Dũng cảm” như vậy, là vì liên quan đến kinh nghiệm cá nhân của anh ta.
Anh ta từng là người lãnh đạo của nhóm hồng binh W trong trường học, đến năm 76 nhóm hồng binh ấy mới tan rã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-492-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-chin-muoi-hai.html.]
Trước kia, chỉ cần cảm thấy ai có vấn đề, hồng binh W bọn họ đều có thể tiến hành kiểm tra phê bình tại chỗ, không cần thông qua bất kỳ tổ chức nào, thậm chí còn có thể tiến hành tịch thu tài sản.
Trí thức cao cấp và lãnh đạo bị tịch thu nhà, bị cạo đầu trong tay anh ta nhiều vô số, tuy rằng hiện giờ nhóm hồng binh ấy đã tan rã, nhưng tính tình coi mình là bề trên của anh ta đã được định hình rồi.
Bởi vậy khi cảm thấy Đồng Tuyết Lục có vấn đề, nghi ngờ cô gian lận, người khác không dám nói trước mặt cô, nhưng anh ta dám.
Giống như anh ta đã nói lúc trước, anh ta cho rằng đến đâu, cuối cùng anh ta chỉ cần nói một câu xin lỗi là xong chuyện.
Trương đây đội hồng binh W náo loạn rất lớn, cuối cùng không phải bọn họ đều không gặp chút phiền phức nào sao?
Hiện tại anh ta không phê đấu cô, không cạo đầu cô, càng không tịch thu tài sản, chẳng qua là nói ra một câu nghi vấn mà thôi, có gì to tát?
Nếu anh ta gặp phải người khác, có thể người đó đã sợ hãi đến mức khóc lóc để chứng minh sự vô tội của mình rồi, nhưng thật không may, người anh ta gặp lại là Đồng Tuyết Lục.
Là máy bay chiến đấu trong giới trà xanh, cho đến bây giờ dù gặp phải cặn bã, tra nam hay tiện nữ, cô đều chưa từng biết sợ là gì.
Đồng Tuyết Lục xoay người nhìn anh ta: “Đến giờ mới nói câu xin lỗi thì đã muộn rồi, lời cậu nói đã truyền ra ngoài, cho dù cậu đã xin lỗi, vẫn sẽ có người cảm thấy tôi gian lận, vẫn sẽ có người cảm thấy ông nội tôi sử dụng quyền lực trong tay để giúp tôi đi cửa sau.”
“Nhiều người nói sẽ xói chảy vàng, xương cốt để lâu cũng sẽ mục nát, vì bộ Giáo Dục, vì ông nội và sự trong sạch của cá nhân tôi, hôm nay tôi nhất định phải báo công an!”
Phía bên kia, Hiệu trưởng đã bảo giáo viên đến cơ quan công an trình báo rồi.
Vương Chí Phong thấy thế, sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên mặt đất.
Sân thể dục lại lần nữa im lặng.
Tất cả mọi người đều bị bước ngoặt này làm cho chấn động.
Bọn họ suy nghĩ một chút, nếu đổi lại là bọn họ, chưa chắc bọn họ đã có dũng khí đi báo công an, cùng lắm là dùng tri thức của mình để chứng minh bản thân không gian lận.
Nhưng giống như Đồng Tuyết Lục nói, hôm nay cho dù cô có chứng minh bằng thực lực của bản thân, vẫn sẽ có người cảm thấy cô gian lận, một khi lời đồn truyền ra ngoài, không ai có thể cam đoan sẽ không truyền sai.
Thà rằng báo công an, cho những người vu khống phải trả giá, để hoàn toàn ngăn chặn tin đồn.