Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 486: Ly trà xanh thứ bốn trăm tám mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:17:36
Lượt xem: 150
Đi vào ký túc xá, bên trong đã có hai nữ sinh đến sớm, lúc này đang thu dọn giường của mình.
Hai nữ sinh một cao một thấp, cao mặc áo len trắng, búi tóc lớn, ngũ quan rất thanh tú.
Làn da của người thấp hơn kia có chút đen, nhìn qua quần áo trên người cũ hỡn rất nhiều so với người cao hơn, dưới chân còn đeo đôi giày vải cũ nát.
Thấy Đồng Tuyết Lục tiến vào, hai người đồng thời dừng tay lại.
Ánh mắt của nữ sinh cao hơn lập tức dừng trên người Đồng Tuyết Lục, nhìn từ quần áo đến túi du lịch trong tay, tóm lại là quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.
Sau đó mới mở miệng nói: "Chắc cậu cũng là người Kinh Thị phải không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy.”
Nữ sinh cao ráo nở nụ cười: "Cuối cùng cũng gặp được người thành phố rồi, tôi tên là Cao Mẫn, cậu tên gì?”
Đồng Tuyết Lục: "Tên tôi là Đồng Tuyết Lục.”
Lời này vừa nói ra, hai nữ sinh caom thấp đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Nữ sinh thấp bé vốn dĩ có chút tự ti, không muốn mở miệng nói chuyện.
Lúc này nghe thấy tên Đồng Tuyết Lục, ánh mắt lại lần nữa rơi trên người cô: "Thì ra cậu chính là bạn học Đồng Tuyết Lục, rất vui được gặp cậu, cậu rất lợi hại.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Cảm ơn.”
Nữ sinh cao hơn còn muốn nói chuyện với Đồng Tuyết Lục, nhưng lúc này Đồng Tuyết Lục không rảnh để ý tới cô ta, cô bảo đám người Tiêu Gia Minh đặt đồ lên giường gỗ thứ ba bên trái.
Vị trí này không tính là vị trí tốt nhất, vị trí tốt nhất đã bị Cao Mẫn chiếm lĩnh, cạnh giường cô ta có một cánh cửa sổ, ánh sáng tốt nhất.
Có điều Đông Tuyết Lục không quá để ý, thứ bảy này cô chuẩn bị chuyển về nhà ở, hơn nữa cô đã hạ quyết tâm sẽ nhảy lớp.
Tính ra thời gian ở trường của cô sẽ không quá dài, vì vậy không cần thiết phải so đo quá nhiều.
Dưới sự chỉ huy của Đông Tuyết Lục, ba người Tiêu Gia Minh vội vàng mang đồ đạc vào, múc nước lau bàn, khiến nữ sinh thấp bé hâm mộ không thôi.
Bởi vì vé tàu quá đắt, cho nên cha mẹ cô ta đều không tới, cô ta tới đây cùng đồng hương, mấy việc dọn dẹp này tất nhiên chỉ có thể do cô ta tự mình làm.
Sau khi quét dọn giường xong, Đồng Tuyết Lục mời mấy người Tiêu Gia Minh đến phòng ăn, ăn cơm.
Cơm nước xong, Đồng Tuyết Lục trở về ký túc xá nói với hai người kia một tiếng, báo cho hai người ngày mốt cô mới trở lại trường học.
Thời gian làm thủ tục có ba ngày, Đồng Tuyết Lục tới trước, nhưng ba ngày kế tiếp cô không có ý định ở trong ký túc xá.
Tuy rằng Cao Mẫn là người Kinh Thị, nhưng nhà cô ta không phải ở nội thành, không thể về nhà giống như Đồng Tuyết Lục.
Bởi vậy khi nghe thấy Đồng Tuyết Lục có thể về nhà, hai người đều cực kỳ hâm mộ.
Ngồi qua hai trạm xe buýt, Đồng Tuyết Lục bảo ba người Tiêu Gia Minh về nhà, cô muốn chuyển xe đi tìm Khương Đan Hồng.
Đồng Tuyết Lục đang định lên xe buýt, ai ngờ lại trông thấy hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên con đường đối diện.
Cô nhìn kỹ lại, kia không phải là Ôn Như Quy và Chu Diễm sao?
Kỳ lạ thật.
Không phải Ôn Như Quy nói không rảnh đến trường làm thủ tục nhập học với mình à?
Tại sao lúc này lại xuất hiện ở Kinh Thị?
Càng kỳ lạ hơn chính là, nhìn qua hành vi của anh và Chu Diễm cứ lén lén lút lút, giống như muốn làm chuyện xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-486-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-tam-muoi-sau.html.]
Trong lòng Đồng Tuyết Lục tò mò giống như bị mèo cào, tròng mắt xoay chuyển, vụng trộm đi theo.
Sợ bị bọn họ phát hiện, Đồng Tuyết Lục không dám đi theo quá gần.
Đi nửa tiếng đồng hồ, Ôn Như Quy và Chu Diễm đi vào một bệnh viện.
Bệnh viện này so với các bệnh viện khác thì có quy mô nhỏ hơn, vị trí lại xa, lượng người đến khám cũng ít, tóm lại nhìn qua vẻ ngoài rất rách nát.
Nhìn bọn họ đi vào, lúc này Đồng Tuyết Lục mới lặng lẽ đuổi theo.
Trong lòng cô cực kỳ tò mò, hai người đến bệnh viện này làm gì? Sao phải lén lút như vậy? Hơn nữa còn cố ý chọn một bệnh viện nhỏ.
Chẳng lẽ bọn họ đến xem bệnh gì không thể để người khác biết?
Sau khi đi theo một khoảng xa, cô nhìn thấy Ôn Như Quy và Chu Diễm vào khoa tiết niệu.
Đồng Tuyết Lục lập tức nghĩ đến bệnh trĩ, nứt hậu môn, thậm chí nghĩ đến bệnh giang mai.
Khóe miệng cô không nhịn được hung hăng co giật một cáit.
Lúc này trong phòng làm việc của bác sĩ mặt Chu Diễm đỏ như tôm luộc.
Mặt bác sĩ không có biểu cảm gì, sau khi nghe anh ta nói xong các tình trạng của mình, lại hỏi thêm một số câu hỏi, rồi lấy một cái ly thủy tinh ra đưa cho anh ta.
Chu Diễm mag vẻ mặt mê mang: "Bác sĩ, cái này dùng để làm gì?”
Bác sĩ: "Lấy một ít t.i.n.h d.ị.c.h bỏ vào đây, sau đó để hai mươi phút rồi mang tới cho tôi xem." ”
Chu Diễm còn đang định hỏi lấy thứ ấy làm gì, thì bác sĩ đã không kiên nhẫn xua tay: "Đi mau, người tiếp theo.”
Nói xong ông ta để ý tới Ôn Như Quy: "Vị đồng chí này, cậu cũng không được à?”
Vân Chi
Ôn Như Quy: "..."
Không đợi anh trả lời, bác sĩ lại cầm một cái ly đưa qua: "Đi hỏi y tá bên ngoài, cô ấy sẽ đưa hai cậu đến phòng chờ."
Ôn Như Quy: "..."
Chu Diễm cầm lấy ly thủy tinh, đỏ mặt kéo Ôn Như Quy đi ra khỏi văn phòng
Ôn Như Quy: "Tôi cảm thấy bệnh viện và bác sĩ này đều không đáng tin lắm, cậu vào là được rồi, tôi không đi nữa.”
Sao Chu Diễm chịu buông tay: "Đã nói vì anh em không tiếc cả mạng sống rồi, hôm nay nhất định cậu phải đi cùng tôi!”
Dưới sự uy h.i.ế.p của Chu Diễm, Ôn Như Quy bị lôi vào một căn phòng, trong phòng có rèm ngăn cách.
Chờ bọn họ đi vào, Đồng Tuyết Lục lúc này mới đi qua nhét hai viên kẹo sữa cho y tá: "Chào cô, xin hỏi kia là phòng bệnh à?”
Y tá nhận được kẹo sữa, đầu lắc lư như trống bỏi: "Không phải, không phải đâu, cô đừng vào.”
Vừa nói xong cô ta đã bị các bệnh nhân khác gọi đi.
Không hỏi được tin tức hữu ích, Đông Tuyết Lục quyết định đứng chờ ngoài cửa.
Chờ hơn hai mươi phút, cuối cùng cánh cửa cũng kêu "Ken - két" một tiếng, rồi mở ra.
Ôn Như Quy ra khỏi phòng, trong tay còn có thêm một ly thủy tinh đựng thứ gì đó trắng như sữa.
Sau đó anh vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của Đồng Tuyết Lục.
"......"