Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 483: Ly trà xanh thứ bốn trăm tám mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:16:45
Lượt xem: 80
Mạnh Thanh Thanh: “Giám đốc Đồng, chúc mừng cô thi đỗ đại học, đúng là khiến người ta hâm mộ quá, điểm thi của cô thật sự rất cao.”
Ngô Lệ Châu thở dài: “Đáng tiếc cả hai chúng tôi đều không thi đậu.”
Đồng Tuyết Lục rót cho hai người bọn họ mỗi người một chén trà nóng, còn lấy đồ ăn vặt ra: “Hai người gọi tôi là Tuyết Lục là được rồi, bây giờ tôi không còn là giám đốc tiệm cơm nữa, hai người không thi đậu, có dự định tiếp tục thi hay không?”
Mạnh Thanh Thanh gật đầu: “Mọi người trong nhà đều ủng hộ tôi thi tiếp, cho nên tôi dự định bán vị trí nhân viên phục vụ trong tiệm cơm của mình lại cho người khác, sau đó chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.”
Có người nhà ủng hộ là tốt nhất, Mạnh Thanh Thanh cũng xem như là một cô gái hạnh phúc.
Nghe Mạnh Thanh Thanh nói thế, vẻ mặt Ngô Lệ Châu có chút chán nản.
Đồng Tuyết Lục quay đầu hỏi: “Lệ Châu, còn cô thì sao? Cô định thế nào?”
Ngô Lệ Châu cười khổ một tiếng: “Chắc chắn tôi không thể nghỉ việc được, người nhà còn muốn tôi nhanh chóng lập gia đình, nhưng tôi không cam lòng cứ lấy chồng rồi sinh con như vậy, tôi vẫn muốn thử lại lần nữa.”
Nếu lần này không thi đậu nữa, thì chính là cô ta quá ngu xuẩn, đến lúc đó cô ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của người nhà, kết hôn sinh con.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục đứng dậy, đi vào trong phòng lấy sổ ghi chép của mình ra, đưa cho hai người: “Đây là ghi chép trước đây khi ôn tập tôi đã sử dụng, trên đó có một vài ý tưởng giải đề của tôi, các cô cầm về sao chép, lúc nào xong thì đến đây trả lại cho tôi.”
Ngô Lệ Châu và Mạnh Thanh Thanh như nhận được trân bảo: “Cảm ơn cô, giám đốc Đồng.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Sao vẫn gọi tôi là giám đốc Đồn thế?”
Mạnh Thanh Thanh thè lưỡi, cười nói: “Vốn dĩ đã gọi quen rồi, nhất thời rất khó đổi miệng.”
Sau đó Đồng Tuyết Lục lại hỏi một chút tình hình trong tiệm cơm.
Dựa vào lời hai người bọn họ nói, sau khi cô đi rồi, khách của tiệm cơm Đông Phong ít đi rất nhiều, nhưng so với những tiệm cơm khác thì vẫn coi như không tệ, dù sao mấy món ăn đặc sắc vẫn không thay đổi.
Tuy rằng giám đốc tiệm cơm mới tới có hơi nghiêm túc cẩn thận, nhưng cũng coi như công tư phân minh, không thiên vị như Lưu Đông Xương trước đây.
Ba người trò chuyện một lúc lâu, Mạnh Thanh Thanh và Ngô Lệ Châu mới cầm tài liệu ra về.
Đồng Tuyết Lục thu dọn đồ đạc, lại lần nữa quay xuống phòng bếp, vừa đi vào đã nhìn thấy Ôn Như Quy đang dùng băng gạc băng bó ngón tay, trên tấm gạc lộ ra một chút máu.
Đồng Tuyết Lục giật mình: “Tay anh bị sao vậy? Bị d.a.o cắt trúng phải không?”
Mí mắt Ôn Như Quy khẽ run rẩy: “Ừ.”
Đồng Tuyết Lục nắm lấy tay anh kiểm tra: “Có đau lắm không? Tại sao vẫn chảy m.á.u thế này, có muốn em băng lại cho anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-483-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-tam-muoi-ba.html.]
Ôn Như Quy vội vàng nói: “Không cần, thực ra đã không chảy m.á.u nữa rồi.”
Thấy thế Đồng Tuyết Lục cũng không tiếp tục hỏi nữa: “Chúng ta lên phòng khách ngồi nói chuyện phiếm đi.”
Nói xong cô bưng bánh gạo nếp hạt sen và nước sốt mè lên phòng khách, bởi vì Ôn Như Quy bị thương, Đồng Tuyết Lục không cho anh động vào thứ gì nữa.
Đi tới phòng khách, Đồng Tuyết Lục pha một bình trà hoa cúc.
Sau khi rót cho mình và Ôn Như Quy mỗi người một chén, cô cầm một miếng bánh gạo nếp hạt sen lên đang định ăn, thì trông thấy Ôn Như Quy dùng ánh mắt trông mong nhìn mình.
Đồng Tuyết Lục: “Nhìn em làm gì vậy? Anh không ăn sao?”
“Tay anh bị thương rồi.”
Nói xong anh giơ tay phải bị thương của mình lên, đồng thời vành tai cũng đỏ ửng.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục không nhịn nổi đã phì cười, đừng nói chỉ bị thương một đầu ngón tay, dù bị thương cả một bàn tay, không phải vẫn còn một bàn tay khác sao?
Nhưng mà hiếm khi anh làm nũng như vậy, Đồng Tuyết Lục rất sẵn lòng chiều theo ý muốn của anh.
Cô cầm một miếng bánh nếp hạt sen lên, đưa đến bên miệng anh, giọng nũng nịu nói: “Nào, bé ngoan, để chị bón cho em.”
Mặt và cổ Ôn Như Quy đều đỏ bừng lên, nhưng vẫn cắn một miếng bánh nếp hạt sen trong tay cô.
Bánh nếp hạt sen thơm ngọt tinh tế, mềm mịn, mang theo mùi hạt sen nồng đậm, ăn vào ngọt mà không cảm ngấy.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh: “Ăn ngon không?”
Ôn Như Quy "Ừ" một tiếng: “Ăn rất ngon.”
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu: “Phải không? Cho em nếm thử một miếng.”
Nói xong cô tiến lại gần, hôn lên cánh môi anh.
Thịch thịch thịch!
Trái tim Ôn Như Quy đập như sấm, vừa rồi nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói muốn nếm thử, anh còn tưởng rằng cô định ăn miếng bánh gạo nếp hạt sen anh vừa cắn.
Không ngờ cô còn cuồng dã hơn so với tưởng tượng của anh, vậy mà cô lại nếm thử bánh trong miệng mình.
Hai người hôn một cái, Đồng Tuyết Lục sợ có người đến lập tức buông anh ra, l.i.ế.m liếm khóe miệng, nói: “Ngọt quá, ăn rất ngon.”