Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 481: Ly trà xanh thứ bốn trăm tám mươi mốt

Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:16:09
Lượt xem: 138

Mấy năm qua ông phấn đấu trong quân đội, từ đầu đến cuối chỉ có cô độc làm bạn bên cạnh ông, nhưng bây giờ ông đã không còn cô độc nữa rồi, ông đã có bốn đứa cháu trai và cháu gái vô cùng hiếu thảo còn rất đáng yêu.

Trong lòng tư lệnh Tiêu tràn đầy hạnh phúc.

Đồng Tuyết Lục nhìn về phía Tiêu Gia Minh: “Năm nay Gia Minh đã nhảy lớp thành công, thành tích vẫn giữ vững vị trị ưu tú, thưởng một đôi giày thể thao trắng.”

Ánh mắt Tiêu Gia Minh lập tức sáng lên, nhưng vẫn kiềm chế nói: “Chị, trước đó chị đã thưởng cho em một đôi giày đá bóng màu trắng rồi.”

Đồng Tuyết Lục lấy giày thể thao trắng ra: “Trước đây là trước đây, sau khi tiến bộ, em chưa từng lười biếng, chị nghĩ rằng tinh thần này rất đáng được khen ngợi, nhận lấy đi, năm sau phải tiếp tục học tập chăm chỉ hơn nữa nhé.”

Tiêu Gia Minh ôm giày thể thao trắng, mũi đỏ cả lên như sắp khóc đến nơi: “Em biết rồi, nhất định em sẽ cố gắng hơn nữa!”

Đồng Gia Tín nhìn anh hai có được đôi giày thể thao màu trắng thứ hai trong đời, hâm mộ đến mức cả người chua lòm như quả chanh, đôi mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào chị gái mình.

Đồng Tuyết Lục nói: “Tuy rằng thành tích của Gia Tín kém hơn một chút, nhưng cũng có tiến bộ rất lớn so với trước đây, cho nên cũng thưởng cho em một đôi giày thể thao trắng, hy vọng học kỳ tiếp theo em sẽ tiếp tục cố gắng, ngàn vạn lần không thể lười biếng như trước kia.”

Nói xong cô lấy giày thể thao trắng ra.

Đồng Gia Tín lập tức hoa cả mắt, lòng như muốn nở hoa, hoan hô một tiếng rồi nhảy cẫng lên: “Tốt quá, em cũng có giày thể thao trắng rồi, cám ơn chị, nhất định em sẽ tiếp tục cố gắng!”

Kỳ thi cuối kỳ này, cậu ta vẫn chỉ thi được sáu mươi điểm, cậu ta còn tưởng rằng bản thân sẽ không có phần thưởng.

Nhưng không ngờ chị cũng mua cho cậu ta một đôi giày thể thao trắng, cậu ta không cần nhặt giày thối của anh hai để mang nữa rồi.

Hu hu hu cảm động quá.

Ngón tay mập mạp của Tiêu Miên Miên chỉ vào mình: “Chị ơi, của Miên Miên đâu? Còn phần thưởng của Miên Miên thì sao?”

Thấy cô bé chớp chớp đôi mắt to ngập nước, giống như một con mèo nhỏ khát vọng nhìn mình, dáng vẻ ấy thật sự đáng yêu c.h.ế.t người. Đồng Tuyết Lục lấy một con búp bê vải ra: “Trong năm nay, Miên Miên ngoan ngoãn nghe lời, lúc chị gái với anh trai mệt mỏi còn biết hát cho mọi người nghe, cũng học được cách tự mang giày, thưởng cho một con búp bê vải.”

Vân Chi

Con búp bê vải này là do cô cung cấp ý tưởng thiết kế, để Đồng Gia Tín vẽ ra, sau đó nhờ Thẩm Uyển Dung nhà bên may giúp.

Đôi mắt to tròn của Tiêu Miên Miên cười thành hình trăng lưỡi liềm, cất đôi chân ngắn chạy đến: “Búp bê vải, Miên Miên thích búp bê vải nhất.”

Con búp bê vải trước kia của cô bé đã tặng cho Tiểu Cửu rồi, mới đầu cô bé rất không quen, bây giờ cuối cùng bản thân cũng có búp bê vải mới, đúng là quá tốt rồi.

Nhìn vẻ mặt vui mừng cười ha ha của người nhà, Đồng Tuyết Lục không nhịn được khóe miệng cũng cong lên theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-481-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-tam-muoi-mot.html.]

Tư lệnh Tiêu nhìn tay cô trống rỗng, không nhịn được hỏi: “Sao cháu không thưởng cho bản thân?”

Lời này vừa nói ra, ba anh em Tiêu Gia Minh cũng nhìn qua.

Nói ra thì trong một năm qua, người trả giá nhiều nhất, tiến bộ lớn nhất chính là Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Phần thưởng của cháu giữ lại, sau này gặp được thứ mình muốn mua thì mua.”

Không phải cô không muốn thưởng cho bản thân một phen, mà vì đồ đạc thời đại này thật sự quá thiếu thốn, cô có tiền cũng không biết tiêu vào đâu.

Đồ cô mặc trên người và đồ dùng hằng ngày, đều do Ôn Như Quy mua cho cô, có người chồng tương lai quá chu đáo, nên cô không cần quan tâm gì nữa cả.

Tiêu Gia Minh chạy tới thư phòng, lấy mấy tấm thiệp mang ra: “Đây là thẻ chạy vặt, lúc chị muốn em giúp đỡ mấy việc lặt vặt có thể sử dụng.”

Thật ra cho dù không có tấm thiệp này, chị gái bảo cậu giúp đỡ thì nhất định cậu vẫn sẽ giúp.

Chỉ là lúc này cậu cảm thấy mình nên làm gì đó, nếu không câu sẽ không thể an tâm.

Đồng Gia Tín thấy thế cũng làm theo anh hai, chạy đi làm mấy tấm thẻ chạy việc vặt.

Tiêu Miên Miên ôm chân chị gái, ngọt ngào nói: “Miên Miên xoa bóp cho chị, hát cho chị nghe, Miên Miên là áo bông nhỏ tri kỷ của chị.”

Đồng Tuyết Lục nhìn em trai em gái tranh nhau bày tỏ tình yêu, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Tư lệnh Tiêu vội vàng lấy bốn bao tiền mừng tuổi được bọc bằng giấy đỏ từ trong túi ra: “Nào, đây là tiền mừng tuổi cho các cháu.”

Trong đó Đồng Tuyết Lục được hai cái, dựa theo lời tư lệnh Tiêu nói, bởi vì Đồng Tuyết Lục không thưởng cho mình, cho nên người làm ông nội như ông phải thưởng cho cô.

Ba anh em Tiêu Gia Minh không ghen tị chút nào, cầm tiền mừng tuổi thật dày, cười híp mắt.

“Cảm ơn ông nội, chúc ông nội sang năm Giáp Ngọ vạn sự như ý, sống lâu trăm tuổi sức khỏe dồi giàu, luôn ăn ngon ngủ tốt nha!”

“Ha ha ha, được rồi, ông nội cũng chúc các cháu bước sang năm mới, thành công trong học tập.”

Trong phòng vang vọng tiếng cười nói vui vẻ, bên ngoài bông tuyết bắt đầu tuôn rơi.

Bông tuyết rơi xuống, dưới ánh đèn là một gia đình năm người ấm áp và hạnh phúc.

Loading...