Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 475: Ly trà xanh thứ bốn trăm bảy mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:59:37
Lượt xem: 172
Thái Xuân Lan nghe được tin tức này, thiếu chút nữa trượt tay làm rơi cái ly sứ xuống đất: "Cái gì cái gì? Anh nói điểm thi của giám đốc cũ tiệm cơm Đông Phong đứng nhất toàn thành phố?”
Đồng nghiệp gật đầu: "Đúng vậy, tổng điểm là năm trăm điểm, giám đốc Đồng thi được bốn trăm chín mươi tư điểm, ngoài ra tiếng Anh còn thi được tròn một trăm điểm, điểm này không chỉ đứng đầu Kinh Thị, so sánh trong phạm vi cả nước cũng không ai vượt qua được cô ấy.”
Kỳ thi tuyển sinh đại học vừa khôi phục, đề thi không thống nhất trên toàn quốc, mỗi tỉnh thành tự ra đề thi, độ khó của đề thi có khác nhau.
Tuy nhiên, theo thống kê, điểm trúng tuyển ở các địa phương nói chung đều không cao, có thể vượt ba trăm điểm đã là rất cao rồi, điểm xét tuyển ở một số tỉnh thành phố bình thường chỉ khoảng hai trăm điểm.
Nhưng giám đốc Đồng lại thi được bốn trăm chín mươi tư điểm, điểm số này thật sự là quá xuất sắc!
Một đồng nghiệp khác đi tới nói: "Tôi nghe nói lãnh đạo và giáo sư của hai trường Thanh Đại và Kinh Đại hiện tại đều đang cướp người, các học viện lớn cũng đang nghĩ biện pháp cướp người, thi được điểm số như vậy, quả thực là thiên tài.”
Thái Xuân Lan: "...?!”
Là thiên tài?
Trong ấn tượng của cô ta, Đồng Tuyết Lục không dính líu chút nào với hai chữ thiên tài, cách đây không lâu cô ta vừa mới chê cười Đồng Tuyết Lục là đồ ngu xuẩn.
Không ngờ chưa tới ba tháng, mặt đã bị mấy lời ấy vả sưng lên.
Tối hôm đó, cô ta không thể không kể ra tin tức này trên bàn ăn.
"Mọi người đã nghe nói chưa? Đồng Tuyết Lục thi đại học đứng thứ nhất toàn thành phố, tiếng Anh còn thi được một trăm điểm, không hiểu sao con cứ cảm thấy không đáng tin nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, phòng khách im lặng vài giây.
Anh cả Đồng quên cả nhai miếng thịt trong miệng, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Cô nói thật sao? Tuyết Lục thật sự thi được hạng nhất toàn thành phố?”
Từ nhỏ đến lớn Đồng Tuyết Lục thi lần nào cũng đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, vậy mà cô ấy lại có thể thi đậu đại học?
Hơn nữa còn là đứng nhất thành phố?
Đừng nói Thái Xuân Lan không tin, ngay cả anh ta cũng không thể tin vào tai mình.
Thái Xuân Lan gật đầu: "Nghe nói hiện tại cả Kinh Đại và Thanh Đại, còn có rất nhiều trường đại học khác đều đang cướp cô ta về trường của mình, mọi người nói xem... Có phải cô ta biết trước đề thi không?”
“Rầm!”
Ông Đồng vỗ đũa lên bàn, sa sầm mặt, quát: "Ngậm miệng lại, nếu cô còn dám nói lung tung nữa, ngày mai lập tức ly hôn với thằng hai đi!”
Mọi người đều hoảng sợ, nghe thấy lời nói phía sau càng khiếp sợ đến không dám nói gì thêm.
Sắc mặt Thái Xuân Lan tái nhợt: "Cha, con...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-475-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bay-muoi-lam.html.]
Cha Đồng nghiêm túc nhìn cô ta: “Tôi mặc kệ cô có tâm tư gì, tóm lại lời tôi nói đặt ở chỗ này, nếu cô muốn tìm đường c.h.ế.t thì cứ chạy về nhà mẹ đẻ cô mà tìm, nhà họ Đồng chúng tôi không giữ được loại người như cô.”
Mặt Thái Xuân Lan lúc đỏ lúc trắng: "Cha, con biết rồi, con sẽ không nói lung tung.”
Ánh mắt cha Đồng đảo qua những người khác: “Tất cả mọi người đều nghe rõ cho tôi, nhà họ Đồng chúng ta không chịu nổi giày vò nhiều hơn nữa, nếu mọi người thật sự muốn vì cái nhà này, thì ngậm hết miệng lại, cũng không được đi tìm Đồng Tuyết Lục.”
Trong lòng ông ta cũng hối hận vì lúc trước khi Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện, đã không đưa tay ra giúp đỡ, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Bây giờ chạy đến xum xoe, thì vô cùng mất thể diện.
Ông ta không thể làm ra được chuyện như vậy.
Anh cả Đồng và anh hai Đồng vội vàng đáp: "Cha, chúng con nghe rõ rồi.”
Trần Nguyệt Linh cũng nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình.
Chỉ có sắc mặt mẹ Đồng là vô cùng khó coi.
Bà ta biết lời nói này của chồng mình là nói cho bà ta nghe, trong khoảnh khắc vừa rồi bà ta thật sự đã nảy ra ý định muốn đi tìm Đồng Tuyết Lục.
Tuy rằng Đồng Tuyết Lục không phải con ruột của bà ta, nhưng lại do chính bà ta nuôi lớn mười mấy năm, dựa vào đâu mà cô ta dám không nhận mình?
Sau đó nghe thấy lời Thái Xuân Lan nói, trong lòng bà ta cũng có chút lung lay.
Chỉ là ngọn lửa vừa mới bùng lên, đã bị chồng bà ta hắt cho một chậu nước lạnh, dập tắt.
Lúc này nhà họ Ôn và nhà họ Đồng còn vui hơn tết.
Ông Ôn đã đảo quanh khu tập thể gia định quân nhân khoe khoang một vòng rồi, nhưng vẫn chưa biết chán.
Vân Chi
Lúc này trông ông giống như một con gà trống vừa thắng trận, hùng dũng oai vệ ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu: "Không phải tôi khen con bé đâu, thật sự đầu óc của cháu dâu tương lai nhà tôi thông minh hơn người bình thường, chỉ thiếu sáu điểm nữa là đạt tối đa rồi, thành tích này con cái trong nhà mọi người có thể làm được không?”
Mọi người: "..." Không làm được.
Ông Ôn thở dài nói: "Đầu óc của Như Quy đã rất thông minh rồi, bây giờ đầu óc của cháu dâu tương lại còn thông minh hơn, tôi thật sự rất lo lắng, sau này không biết có phải con cái của hai đứa nó sẽ thông minh đến tận trời không nữa.”
Mọi người: "...”
Con cái của Như Quy có thể lên trời hay không, bọn họ không biết, nhưng lúc này cái đuôi của ngài đã vểnh lên tận trời rồi đó, mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được.
Ông Ôn cười tủm tỉm: "Buổi sáng hiệu trưởng trường Thanh Đại vừa gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi nhất định phải bảo Tuyết Lục đến Thanh Đại học, buổi chiều hiệu trưởng trường Kinh Đại cũng gọi điện thoại tới cho tôi, chuyện này thật sự khiến người ta khó xử mà.”
Mọi người: "...”
Nghe không nổi nữa, càng nghe càng cảm thấy đứa nhỏ nhà mình ngốc không chịu nổi.