Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 471: Ly trà xanh thứ bốn trăm bảy mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:57:34
Lượt xem: 128
Cả người Ôn Như Quy như có dòng điện chạy qua, tay lập tức buông eo cô ra: “Xin, xin lỗi.”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo xuống phía dưới, trong lòng thầm huýt một tiếng sáo.
A, phồng lên kìa.
Cũng không tồi đâu.
Đối diện với đôi mắt hạnh mờ sương của cô, cả người Ôn Như Quy như có dòng điện chạy qua.
Lập tức tê dại từng cơn.
Anh nghiêng người sang muốn che giấu, ai ngờ càng nghiêng lại càng nhìn rõ hơn...
Trong lòng Đồng Tuyết Lục là dê cụ, bên ngoài lại ra vẻ xấu hổ thẹn thùng: “Anh như thế này có phải rất khó chịu không?”
Ôn Như Quy đỏ mặt, lắc đầu: “Không đâu.”
Anh nói dối, thật ra thì anh sắp khó chịu đến mức nổ tung luôn rồi, nhưng mà những lời nói lưu manh như vậy anh không dám nói trước mặt cô, sợ sẽ dọa cô mất.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục cười “Xì” một tiếng, che mặt nói: “Không khó chịu là được rồi, vậy em ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Nhìn cô xoay người chạy ra khỏi phòng, Ôn Như Quy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu còn không ra nữa chắc anh sẽ xảy ra vấn đề mất.
Anh vội vàng mở cửa sổ, gió thu thổi tới, khiến luồng nhiệt trong cơ thể dần dần nguội xuống.
Mười mấy phút sau, anh bước ra khỏi phòng, sau đó suýt chút nữa đụng phải người ông nội.
Ánh mắt ông nội Ôn lướt qua bờ môi sưng đỏ của anh, tằng hắng một cái rồi nói: “Nếu không nhịn được thì cũng phải chờ khách về đã chứ. Cháu xem thử xem dáng vẻ bây giờ của cháu ra cái gì?”
Ôn Như Quy; “...”
Vân Chi
Thấy anh không lên tiếng, ông Ôn tiếp tục phê bình: “Cháu lưu manh như thế, cũng bởi vì Tuyết Lục quá ngây thơ nên mới chịu được cháu thôi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã chia tay với cháu từ lâu rồi!”
Ôn Như Quy lưu manh: “...”
Ông Ôn dạy dỗ anh một lúc lâu, sau đó mới hài lòng rời đi.
Nếu như ông ấy biết lưu manh chân chính là Đồng Tuyết Lục, không biết sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-471-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bay-muoi-mot.html.]
Tiệc nướng trong sân đã bắt đầu. Có kinh nghiệm lần trước, lần này không cần tới Đồng Tuyết Lục, mọi người đã tự động nướng đồ ăn rồi.
Bọn nhỏ ngồi một góc ăn bánh hoa quế, chờ ăn thịt nướng chín. Người lớn thì vừa nướng thịt vừa thảo luận chuyện thi đại học.
Trong đó hai người Ngụy Nhiên và Phương Tĩnh Viện đều khá mê mang.
Ngụy Nhiên đã học ở đại học Công Nông Binh Bắc Kinh một năm rưỡi, bây giờ đột nhiên lại khôi phục thi đại học, từ năm nay trường đại học Công Nông Binh bắt đầu dừng nhận học sinh.
Ông nội anh ta bảo anh ta nghỉ học để thi lại đại học, nhưng các bạn học trong lớp và những anh chị khóa trên đều không nghỉ học, vậy nên anh ta rất do dự.
Ngụy Quốc Chí nói: “Có gì đáng để do dự? Cháu đã học đại học Công Nông Binh được hơn một năm rồi mà chẳng học được gì. Hiện giờ quốc gia đã ngừng nhận học sinh, địa vị của sinh viên đại học Công Nông Binh sẽ càng ngày càng trở nên khó xử.”
Ngụy Nhiên vẫn chưa hạ quyết tâm được: “Nhưng mà bây giờ cháu mới bắt đầu ôn tập thì không kịp nữa rồi.”
Ngụy Quốc Chí: “Ông nhớ vào sinh nhật cháu hồi năm ngoái, không phải Tuyết Lục đã tặng cháu mấy quyển sách lý hóa sao? Cháu không xem à?”
Ngụy Nhiên đỏ mặt, lắc đầu: “Không có thời gian xem.”
Mặc dù ở trường học bọn họ không học gì, nhưng mà cũng không phải không có việc để làm. Trừ mỗi ngày đều phải học giáo dục chính trị thì bọn họ còn phải tới nhà máy để thực tập, có lúc còn phải về thôn quê để học làm sao canh tác đất đai.
Ngụy Quốc Chí nhìn anh ta bằng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép: “Sau Trung Thu cháu hãy về trường nói với giáo viên một tiếng, sau khi nghỉ học thì quay về học tập chăm chỉ vào.”
Ngụy Nhiên gãi đầu: “Nhưng mà nếu cháu không thi đậu thì sao?”
Anh ta đã quên hết kiến thức cơ bản hồi cấp hai và cấp ba rồi, thời gian thi vào đại học lại chỉ còn có hai tháng, anh ta sợ mình không thi đỗ.
Ngụy Quốc Chí: “Không thi đậu thì sang năm thi tiếp. Dù sao tuổi tác của cháu cũng không lớn, ông với bà sẽ không ép cháu cưới vợ sớm đâu.”
Nghe đến cưới vợ, mặt của Ngụy Nhiên càng đỏ hơn.
Ngụy Châu Châu chạy tới, thấy mặt anh của cô nhóc đỏ như vậy, lập tức bị dọa sợ hết hồn: “Anh ơi, sao mặt anh đỏ như thịt lợn kho tàu thế? Nhìn qua dọa người quá đi.”
“...”
Ngụy Nhiên làm ra vẻ mặt hung dữ, trừng mắt nhìn cô bé một cái, Ngụy Châu Châu sợ hãi hét lên một tiếng, chạy biến đi mất.
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống cầm thịt nướng lên, cùng nướng với mọi người: “Tôi thấy ông Ngụy nói rất đúng, lần này thi không được thì tiếp tục chuẩn bị cho lần sau.”
Gừng càng già càng cay, học sinh tốt nghiệp Công Nông Binh ra ngoài làm việc bị hạn chế khắp nơi, địa vị cực kỳ khó xử. Nhưng mà bởi vì đã tốt nghiệp, bọn họ lại không thể tham gia thi đại học một lần nữa.
Nếu Ngụy Nhiên muốn tham gia thi đại học, tốt nhất là bây giờ nghỉ học luôn. Qua một hai năm nữa, anh ta có muốn cũng chẳng thể thi được.