Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 457: Ly trà xanh thứ bốn trăm năm mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:15:15
Lượt xem: 118
Ra khỏi văn phòng, thư ký Trác thấp giọng hỏi cô: “Giám đốc Đồng, trưởng phòng Lâm đã nói chuyện đại học Công Nông Binh với cô chưa?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Nói rồi, có điều tôi đã từ chối.”
Vẻ mặt thư ký Trác kinh hãi: “Sao cô lại từ chối? Cô ngốc quá, cơ hội tốt như vậy, rất nhiều người muốn đi mà chẳng được!”
Đồng Tuyết Lục thở dài, nói lại lý do vừa rồi thêm lần nữa.
Thư ký Trác nghe xong cũng dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn cô: “Vậy thì thật sự quá đáng tiếc, có điều cô không đi, mọi người chắc chắn lại phải tranh giành một phen rồi.”
Đồng Tuyết Lục chỉ cười không nói gì.
Cô biết nửa năm sau sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng lời này cô không thể nói cho bất kỳ người nào được.
Ra khỏi phòng thương nghiệp, chân trước cô vừa mới trở về tới tiệm cơm, chân sau Phác Kiến Nghĩ đã tới đây.
Lông mày Phác Kiến Nghĩa nhíu lại: “Đồng chí Đồng, có chuyện này tôi phải nói với cô.”
Thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, trong lòng Đồng Tuyết Lục có chút căng thẳng: “Không phải Như Quy đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Phác Kiến Nghĩa vội vàng lắc đầu: “Không phải, là có quan hệ với Đồng Chân Chân.”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy vậy, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Trai đơn gái chiếc, vẫn không nên lên phòng nghỉ trên lầu.
Phác Kiến Nghĩa gật đầu, xoay người ra khỏi tiệm cơm với cô.
Hai người ra ngoài tiệm cơm, lúc này Phác Kiến Nghĩa mới nói ra mục đích mình đến đây lần này: “Hai người Hướng Bành và Đồng Chân Chân đều đã ngộ độc qua đời ở nông trường.”
“!!!”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục mở to, kinh hoàng ngay tại chỗ.
Qua hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần: “Sao Đồng Chân Chân lại c.h.ế.t được?”
Cô ta là nữ chính trong tiểu thuyết, là con cưng của ông trời, sao cô ta có thể c.h.ế.t nhanh như vậy?
Chẳng lẽ là giả vờ chết?
Phác Kiến Nghĩa: “Chính xác mà nói là Hướng Bành đã chết, Đồng Chân Chân còn một hơi cuối cùng, cô ta luôn miệng nói muốn gặp mặt cô một lần, tôi có bạn bè làm việc ở nông trường bên kia, vừa rồi anh ta gọi điện thoại tơi nói chuyện này cho tôi biết, cô xem phải giải quyết thế nào?”
“Cô ta đã nói gì?”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục thật sự không ngờ tới tình huống này.
Trước đó không lâu, cô còn cảm thấy Đồng Chân Chân là một con gián đánh mãi không chết, dưới tình huống đó vậy mà còn có thể khiến Nghiêm Vĩnh An chủ động bảo lãnh cho cô ta.
Nghiêm Vĩnh An đã xảy ra chuyện, lập tức lại tới Hướng Bành, vận may tốt đến mức không chịu nổi.
Có một khoảng thời gian, cô còn nghĩ rằng cô ta có hào quang của nữ chính, không ngờ cô ta lại c.h.ế.t đột ngột thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-457-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-nam-muoi-bay.html.]
“Cô ta nói nếu cô không đến gặp cô ta, cô nhất định sẽ hối hận.” Đáy mắt Phác Kiến Nghĩa thoáng hiện lên một tia chán ghét: “Chết đến nơi còn dám kiêu ngạo như vậy, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!”
Đồng Tuyết Lục khẽ mỉm cười: “Nếu cô ta muốn gặp tôi như vậy, thì tôi đến gặp cô ta là được rồi.”
Cô cũng muốn nghe thử một chút, xem Đồng Chân Chân muốn nói cái gì với mình.
Phác Kiến Nghĩa suy nghĩ một lát, rồi nói: “Cô chờ tôi chút nhé, tôi đi lái xe đến đây, tôi và cô cùng nhau qua đó.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, trở về tiệm cơm nói với những người khác một tiếng.
Nông trường nơi Đồng Chân Chân đang cải tạo, cách nội thành hai tiếng đồng hồ lái xe, lúc bọn họ đến nông trường đã là giữa trưa.
Chủ nhiệm nông trường nhìn thấy Phác Kiến Nghĩa, lập tức tiến lên tiếp đón: “Đội trưởng Phác, sao anh lại tự mình đến đây thế này?”
Phác Kiến Nghĩa không rảnh đùa giỡn với anh ta, trực tiếp hỏi: “Hiện giờ Đồng Chân Chân thế nào rồi? Còn sống không?”
Chủ nhiệm nông trường gật đầu như giã tỏi: “Còn sống, đã nôn ra m.á.u rồi còn chưa chịu tắt thở.”
Phác Kiến Nghĩa: “Vậy thì nhanh chóng dẫn chúng tôi đi qua đó.”
Chủ nhiệm nông trường gật đầu, dẫn bọn họ đến trạm y tế trước.
Đến trạm y tế, còn chưa bước vào phòng, một mùi vị ghê tởm không nói nên lời đã xộc ra từ trong phòng.
Đồng Tuyết Lục thiếu chút nữa bị xông đến mức nôn mửa: “Rốt cuộc bọn họ ngộ độc thứ gì vậy?”
Chủ nhiệm nông trường lắc đầu: “Bác sĩ cũng không biết, xem chừng có chút giống ngộ độc thuốc trừ sâu, nhưng lại không giống lắm, hơn nữa nơi cô ta ở hoàn toàn không tìm ra được thuốc trừ sâu.”
Đồng Tuyết Lục lấy khăn tay từ trong túi sách quân đội ddeu trên vai ra, bịt mũi lại, sau đó nhấc chân bước vào trong.
Cô vừa vào đã nhìn thấy Đồng Chân Chân đang nằm trên giường bệnh, làn da trên mặt cô ta vàng như nến, nhìn kỹ hơn, trên mặt và trên cổ còn xuất hiện không ít mẩn tím đỏ lấm tấm, nhìn qua rất giống xuất huyết dưới da.
Lúc này, hai mắt cô ta nhắm chặt lại, nếu không phải thỉnh thoảng còn run rẩy một chút, nhìn qua thật sự giống như đã c.h.ế.t rồi.
Chủ nhiệm nông trường hỏi y tá: “Cô ta có hôn mê lần nữa không?”
Y tá ở bên cạnh nhìn Đồng Chân Chân lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Không có, nhưng mà đã tiểu ra m.á.u và nôn mửa, đúng là ghê tởm c.h.ế.t người!”
Đồng Tuyết Lục thấy dưới giường đặt một cái chậu, bên trong không biết đựng thứ gì, mùi tanh tưởi bay ra từ nơi đó.
Bỗng nhiên cô thấy hơi hối hận vì đã đến đây.
Đúng lúc này, dường như Đồng Chân Chân cảm nhận sự tồn tại của cô, lập tức mở choàng mắt.
Ánh mắt của cô ta quét qua những người khác, cuối cùng dừng trên người cô: “Đồng! Tuyết! Lục!”
Vừa rồi khi cô ta nhắm mắt đã cực kỳ xấu, lúc này dáng vẻ khóe mắt như sắp nứt ra càng dọa người hơn.
Đồng Tuyết Lục quay đầu nói với Phác Kiến Nghĩa: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta vài câu, được chứ?”
Phác Kiến Nghĩa thấy bộ dạng ngay cả nói chuyện cũng tốn hết sức của Đồng Chân Chân, không sợ cô ta sẽ làm người khác bị thương, thì gật đầu, đi ra ngoài với đám người chủ nhiệm nông trường.