Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 448: Ly trà xanh thứ bốn trăm bốn mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:07:42
Lượt xem: 127
Vách núi kia sâu hơn tám trăm mét, người bình thường nếu ngã xuống chắc chắn phải chết!
Sau khi chuyện xảy ra, ông ta còn mướn mười mấy người nông dân vào rừng rậm tìm kiếm, nhưng chỉ tìm thấy một số hài cốt và giày của Đỗ Mai, bọn họ đều nói t.h.i t.h.ể của Đỗ Mai có thể đã bị thú hoang ăn rồi.
“Đương nhiên là ông không muốn tôi còn sống, đáng tiếc ông trời có mắt, lúc tôi ngã xuống vách núi may mắn rơi trên tán cây cổ thụ, sau đó được thôn dân dưới chân núi cứu giúp, có điều tôi vẫn bị thương rất nghiêm trọng, mãi đến hôm nay mới có thể quay về được!”
Nghiêm Vĩnh An: “...”
Đôi mắt Đỗ Mai giống như mắt rắn độc nhìn chằm chằm vào ông ta : “Nghiêm Vĩnh An, ông hạ độc tôi còn chưa đủ, thế mà còn lo lắng tôi sẽ cản đường hai người, nên vội vã tính kế đẩy tôi xuống vách núi, Nghiêm Vĩnh An, ông nhìn vết sẹo trên mặt tôi đi, ông nhìn chân tôi kìa, tất cả những thứ này đều do ông ban tặng đấy!”
Nghiêm Vĩnh An run rẩy như một tên mắc bệnh thần kinh đang lên cơn co giật: “A Mai, anh, anh... Không phải cố tình...”
“Chắc chắn không phải ông cố tình rồi, bởi vì ông cố ý làm vậy!” Đỗ Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong câu đó Đỗ Mai không thèm để ý đến ông ta nữa, mà quay đầu nhìn về phía phó phòng Trịnh nói: “Phó phòng Trịnh, tôi muốn tố cáo Nghiêm Vĩnh An tội mưu hại tính mạng tôi!”
Nghiêm Vĩnh An lập tức đứng dậy nhào về phía Đỗ Mai muốn ngăn cản bà ta, nhưng ông ta vừa đứng lên đã bị cán bộ ở hai bên đè lại.
“Ngoan ngoãn một chút cho tôi!”
Lúc này đầu Nghiêm Vĩnh An bị ấn chặt trên mặt bàn, đâu còn dáng vẻ uy nghiêm thường ngày của bộ trưởng.
Ông ta tức giận muốn hộc máu: “A Mai, nể tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ta, vì hai đứa con, em tha thứ cho anh lần này được không?”
Đến lúc này rồi, chỉ có cầu được Đỗ Mai tha thứ, để bà ta buông tha, không tố cáo nữa thì ông ta mới có khả năng sống sót, nếu không ông ta c.h.ế.t chắc rồi!
Đỗ Mai nói: “Cho nên, ông chính miệng thừa nhận đã đẩy tôi xuống vách núi?”
Đầu Nghiêm Vĩnh An bị đè ép, nước miếng không ngừng chảy ra từ khóe miệng khiến ông ta vô cùng khó chịu: “A Mai, đẩy em xuống là anh không đúng, do lúc đó anh bị ma xui quỷ khiến, anh thật sự biết sai rồi, em hãy vì hai đứa nhỏ, đừng tố cáo anh nữa!”
“Em ngẫm lại xem, nếu anh bị b.ắ.n c.h.ế.t thì sau này hai đứa nhỏ Đại Quân và Tiểu Quân biết phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Mai phun một ngụm nước bọt vào mặt ông ta, quay đầu nhìn phó phòng Trịnh: “Phó phòng anh đã nghe thấy rồi đấy, chính ông ta đã thừa nhận bản thân tự tay đẩy dì út của tôi xuống vách núi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-448-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bon-muoi-tam.html.]
Nói xong lời này, hai chân cô ta mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, sau đó ôm mặt khóc lớn.
Dì út?
Trong lòng Nghiêm Vĩnh An thầm kêu không ổn, đầu óc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Cô không phải Đỗ Mai, cô không phải Đỗ Mai!”
Đỗ Trân Châu vịn tay cậu út Đỗ Sở An đứng lên, trừng mắt nhìn Nghiêm Vĩnh An nói: “Dì út của tôi đã bị ông hại chết, tất nhiên không phải là dì ấy rồi!”
Bởi vì vẻ ngoài của cô ta có vài phần tương tự với dì út, cho nên lần này mới được chọn đóng giả dì út để lừa gạt Nghiêm Vĩnh An.
May mắn có đồng chí Đồng Tuyết Lục kia, nhờ vào kỹ thuật trang điểm cao siêu, đã làm cho cô ta trông “Già” thêm mười mấy tuổi, khiến người khác khi nhìn qua sẽ tưởng cô ta là dì út, vì thế cô ta mới đóng giả dì út giống y như thật.
Vân Chi
Lúc này Nghiêm Vĩnh An mới phát hiện ra, bản thân đã nói tất cả sự thật với bọn họ.
Nếu như không phải chính miệng ông ta thừa nhận đã đẩy Đỗ Mai xuống vách núi, cho dù có Đỗ Sở An và người thôn dân kia đứng ra làm chứng, chưa chắc đã có thể kết tội ông ta.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Đột nhiên cơ thể Nghiêm Vĩnh An run rẩy kịch liệt, ngay sau đó mùi nước tiểu khó ngửi bốc lên từ trên người ông ta.
Một cán bộ đang đè ông ta nói: “Con mẹ nó, vậy mà Nghiêm Vĩnh An lại sợ tới mức tè cả ra quần!”
Nhìn thấy ông ta co giật lợi hại như vậy, phó phòng Trịnh nhíu mày nói: “Mau buông ông ta ra, tôi thấy có thể ông ta bị trúng gió rồi!”
Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình: Trẻ như vậy cũng bị trúng gió?
Nhưng hình như đúng là Nghiêm Vĩnh An bị trúng gió thật, ông ta không chỉ tè ra quần không khống chế, hơn nữa còn miệng méo mắt lé, nửa chữ cũng không nói nên lời.
Mọi người: “...”
Sau đó, Nghiêm Vĩnh An được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán ông bị trúng gió do não thiếu m.á.u cục bộ.
Nhưng mà cho dù bị trúng gió, thì Nghiêm Vĩnh An cũng không trốn tránh được tội danh của mình.
Nhiều tội danh cộng lại, Nghiêm Vĩnh An nhanh chóng bị kết án tử hình, nửa tháng sau sẽ bị b.ắ.n chết.