Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 445: Ly trà xanh thứ bốn trăm bốn mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:06:12
Lượt xem: 113
Trước đây khi đưa Đồng Chân Chân ra khỏi nông trường, ông ta nhất định phải để cô ta lập được một công lao gì đó, trở thành Lôi Phong sống là chuyện đơn giản nhất.
Làm thế nào để trở thành Lôi Phong sống, ông ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Chân Chân không có bản lĩnh cứu sống người bị thương, việc chữa cháy lại nguy hiểm quá lớn, lửa quá nhỏ không thể lập được công lao nổi bật, nếu lửa quá lớn thì cô ta có thể bị thiêu c.h.ế.t luôn ở bên trong.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chuyện cứu người đuối nước là tốt nhất.
Vì thế ông ta âm thầm tìm người thân họ hàng giả làm người c.h.ế.t đuối, vì giảm bớt người biết chuyện, ông ta còn tự mình đứng ra làm nhân chứng, đương nhiên việc ông ta làm nhân chứng cũng khiến chuyện này có sức thuyết phục hơn, cũng dễ tuyên truyền ra ngoài hơn.
Đồng thời ông ta cũng từng suy nghĩ đến khả năng Đồng Chân Chân có thể bị người khác vạch trần, nhưng mà từ trước đến giờ, ông ta chưa từng thấy ai cứu người, còn phải chứng minh với mọi người là mình có bản lĩnh cứu người.
Cũng giống như người chữa cháy, mọi người sẽ không yêu cầu họ xông vào đám cháy để cứu người một lần nữa để chứng minh sự dũng cảm của mình, tương tự như vậy, sẽ không có ai muốn Đồng Chân Chân nhảy xuống nước để chứng minh rằng cô ta có thể bơi lội.
Có điều tránh cho một ngày nào đó sự việc bại lộ, ông ta cũng đã nghĩ ra đối sách dự phòng.
Ông ta dự định sau khi kết hôn sẽ để Đồng Chân Chân bị bệnh nặng, sau đó “nhốt” cô ta ở nhà, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra.
Nhưng ông ta trăm tính nghìn tính, cũng không tính tới Tô Việt Thâm lại biến thái như vậy!
Nghiêm Vĩnh An không biết chính là, người “biến thái” không phải Tô Việt Thâm, mà là Đồng Tuyết Lục.
“Bộ trưởng Nghiêm, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Nhìn sắc mặt Nghiêm Vĩnh An trắng bệch từng chút từng chút một, trong lòng Tô Việt Thâm sảng khoái nói không nên lời.
Nghiêm Vĩnh An, ông cứ chờ đi, tiếp theo tôi sẽ từng bước đưa ông xuống mười tám tầng địa ngục!
Dự cảm không ổn trong lòng Nghiêm Vĩnh An càng lan rộng hơn.
Lời này của Tô Việt Thâm có ý gì? Chẳng lẽ đối phương còn nắm giữ chứng cớ khác sao?
Nghĩ đến người vợ bị mình đẩy xuống vách núi, hai tay ông ta không khống chế được khẽ run rẩy.
Sau đó Nghiêm Vĩnh An trực tiếp bị đưa đến phòng thẩm vấn.
Phó phòng Trịnh đưa ra tất cả chứng cứ: “Bộ trưởng Nghiêm, chuyện ông mua chuộc người thân giúp đỡ xây dựng hiện trường đuối nước, người thân của ông đã thú nhận rồi, phóng viên viết bài giúp ông cũng đã tự thú, ông còn muốn nói gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-445-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bon-muoi-lam.html.]
Vẻ mặt Nghiêm Vĩnh An xám như tro tàn: “Tôi không còn lời nào để nói.”
Chỉ thiếu một bước, chỉ một bước nữa thôi là ông ta có thể ngồi vào vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng rồi!
Phó phòng Trịnh nghiêm mặt nói: “Tại sao lại không còn lời nào để nói, phải là phải, không phải là không phải!”
Trong lòng Nghiêm Vĩnh An dâng lên một cỗ nghẹn khuất: “Là tôi làm.”
Cán bộ ở bên cạnh vội vàng ghi chép lại.
Phó phòng Trịnh sai người đưa Đồng Chân Chân tới.
Một lát sau cửa mở ra, Đồng Chân Chân mang theo vết thương trên đầu đã được băng bó vào phòng.
Phó phòng Trịnh nói: “Vừa rồi Đồng Chân Chân nói, cô ấy bị Nghiêm Vĩnh An bức bách, nhưng cô ấy lại không đưa ra được chứng cớ gì, hiện tại tôi sẽ để cho hai người đối chất với nhau.”
Đối mặt với ánh mắt của Nghiêm Vĩnh An, hai tay Đồng Chân Chân run rẩy.
Cô ta cũng không muốn đổ mọi trách nhiệm lên người Nghiêm Vĩnh An, nhưng cô ta thật sự không muốn trở về cái nông trường quỷ quái kia!
Phó phòng Trịnh: “Nghiêm Vĩnh An, ông có gì muốn nói với Đồng Chân Chân không?”
Tất cả mọi người ở đây, kể cả Đồng Chân Chân đều cho rằng Nghiêm Vĩnh An nhất định sẽ chửi bới.
Nhưng không ngờ ông ta chỉ nhìn Đồng Chân Chân một cái, rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều là do một mình tôi làm.”
Vân Chi
“Là tôi dùng quyền thế bức bách Đồng Chân Chân, khiến cho cô ta nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô ta phải ở nông trường cả đời không ra được, vì bị tôi uy h.i.ế.p cho nên Đồng Chân Chân mới khuất phục phối hợp kế hoạch của tôi.”
Phòng thẩm vấn im lặng trong vài giây.
Đồng Chân Chân dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn Nghiêm Vĩnh An, phảng phất như không tin vào những gì mình nghe thấy.
Phó phòng Trịnh nhíu mày: “Nghiêm Vĩnh An, tội chồng thêm tội, ông có biết mình sẽ bị kết án bao nhiêu năm không?”
Vẻ mặt Nghiêm Vĩnh An bình tĩnh: “Tôi biết rõ mình đang nói cái gì.”
Lúc này cuối cùng Đồng Chân Chân cũng lấy lại tinh thần, thét lên: “Phó phòng, ngài đã nghe rồi đó, vừa rồi tôi đã nói tôi bị ép buộc mà các người không tin tôi, bây giờ các người có thể thả tôi về được chưa?”
Phó phòng Trịnh không ngờ mọi chuyện lại là diễn biến như thế này, mặt đen lại sai người dẫn bọn họ xuống giam giữ.