Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 434: Ly trà xanh thứ bốn trăm ba mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:38:10
Lượt xem: 166
Đến buổi tối, Phương Tĩnh Viện mang vẻ mặt tức giận đi tới tiệm cơm.
Thấy dáng vẻ này của cô ấy, Đồng Tuyết Lục tò mò hỏi: “Ai chọc cậu thế?”
Phương Tĩnh Viện vừa nhai thịt bò, vừa hung hăng nói: “Để tôi kể cho cậu nghe, hai ngày nay mẹ tôi nói muốn giới thiệu cho tôi một thanh niên trẻ tuổi tài năng, bà ấy nói đối phương không chỉ có tướng mạo ngang ngửa Phan An, còn có tài trí hơn người, còn nói tớ bỏ lỡ mối này sẽ không có mối nào tốt hơn đâu, cậu có biết người bà ấy nói là ai không?”
Đồng Tuyết Lục: “Không phải cậu nói sau này chỉ tìm người xấu thôi sao?”
Phương Tĩnh Viện bị nghẹn một chút, đỏ mặt nói: “Đó là vì khi ấy tức giận quá tôi mới thuận miệng nói vậy thôi, nếu sau này tôi tìm một người xấu xí, rồi sinh ra đứa con cũng xấu giống đối phương thì phải làm sao bây giờ? Cho nên tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên tìm người nào đó có vẻ ngoài đẹp một chút, nhưng mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu có biết tôi đã gặp ai không?”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt: “Không phải là Tiêu Thừa Bình chứ?”
Một tiếng "Bụp" vang lên.
Thịt bò viên trong tay Phương Tĩnh Viện rơi xuống bàn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô: “Tuyết Lục, cậu thật sự quá thần rồi, làm sao cậu đoán được vậy?”
Đồng Tuyết Lục: “Đoán bừa thôi.”
Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện sùng bái nhìn cô: “Đoán bừa mà cũng có thể đoán đúng, cậu quá lợi hại rồi! Đúng vậy, người xem mắt với tôi chính là Tiêu Thừa Bình, nói tài trí hơn người thì cũng được đi, còn tướng mạo ngang ngửa Phan An, không hiểu sao mẹ tôi lại có thể nói ra miệng, thử nhìn đôi mắt nhỏ tí của Tiêu Thừa Bình xem, hạt đậu xanh còn to hơn mắt anh ta!”
Đồng Tuyết Lục: “......”
Phương Tĩnh Viện càng nghĩ càng tức giận, lại gắp một miếng thịt bò viên hung hăng cắn một cái: “Vẻ ngoài của Tiêu Thừa Bình không đẹp, anh ta còn không biết xấu hổ ghét bỏ trán tôi to, tức c.h.ế.t tôi rồi!”
Đồng Tuyết Lục: “Làm người không nên quá tiêu chuẩn kép, cậu có thể ghét bỏ anh ta xấu xí, thì tại sao anh ta không thể ghét bỏ cậu chứ?”
Phương Tĩnh Viện nghe không hiểu tiêu chuẩn kép có ý gì, nhưng lời nói phía sau cô hiểu được: “Tuyết Lục, rốt cuộc cậu là bạn của ai vậy, tại sao cậu lại nói giúp Tiêu Thừa Bình?”
Đồng Tuyết Lục hỏi: “Đúng rồi, gần đây có phải anh trai cậu không ở Kinh Thị không?”
Phương Tĩnh Viện lại trưng ra vẻ mặt khiếp sợ: “Làm sao cậu biết vậy, gần đây anh trai tôi đi công tác, phải tuần sau mới về.”
Đồng Tuyết Lục khẽ gật đầu: “Chẳng trách.” Trách không được Phương Văn Viễn không nói cho cô biết chuyện Đồng Chân Chân vào hội phụ nữ.
Phương Tĩnh Viện mang vẻ mặt tò mò: “Trách không được cái gì?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không có gì, đúng rồi, có phải Đồng Chân Chân vào hội phụ nữ không?”
Phương Tĩnh Viện ngẩn người, lắc đầu: “Tôi không nghe nói, cô ta vào hội phụ nữ rồi à? Cậu nghe ai nói vậy?”
Được rồi, xem ra không thể lấy được bất kỳ tin tức hữu dụng nào từ miệng Phương Tĩnh Viện.
Đến cuối tuần, Đồng Tuyết Lục lại xin nghỉ phép mang theo Tiêu Miên Miên đến nhà họ Tô.
Cám tạ trời đất, cuối cùng lần này Tô Việt Thâm cũng có mặt ở nhà.
Hai người Tiểu Cửu và Tiêu Miên Miên vừa gặp mặt, đã giống như bạn bè xa cách nhiều năm không gặp, lập tức quấn quýt lấy nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-434-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-ba-muoi-tu.html.]
Tiêu Miên Miên dùng giọng nói ngọng nghịu,nói: “Tiểu Cửu chị nói cho em biết, chị đã đổi họ rồi, hiện giờ chị không còn là Đồng Miên Miên nữa mà là Tiêu Miên Miên.”
Tiểu Cửu há miệng thành hình chữ "O", sau đó lại mang dáng vẻ ông cụ non xoa xoađầu cô bé: “Mặc kệ họ của chị là gì, thì chị vẫn là chị Miên Miên của em!”
Hai mắt Tiêu Miên Miên cười thành hình trăng lưỡi liềm: “Tiểu Cửu ngoan quá.”
Nghe thấy hai đứa trẻ nói thế, mọi người không nhịn được đều nở nụ cười.
Sau khi hàn huyên một lúc, Đông Tuyết Lục nói: “Đồng chí Tô, tôi có chút chuyện trong công việc muốn nói với anh, không biết bây giờ anh có tiện không?”
Tô Việt Thâm có chút kinh ngạc, nhanh chóng gật đầu nói: “Được rồi, vậy chúng ta đền phòng làm việc nói chuyện.”
Nói xong anh ta đứng lên, dẫn Đồng Tuyết Lục đến phòng làm việc.
Bởi vì cô nam quả nữ, cho nên cửa phòng làm việc không đóng lại, Đồng Tuyết Lục cũng chọn một vị trí cách xa anh ta một khoảng,ngồi xuống.
Tô Việt Thâm hỏi: “Đồng chí Đồng muốn nói gì với tôi?”
Đồng Tuyết Lục: “Mấy ngày trước tôi gặp đồng chí Cố và Đồng Chân Chân đi cùng nhau trước cửa hàng bách hóa, Đồng Chân Chân là con gái ruột của mẹ nuôi tôi, trước đây chuyện cô ta bị đưa đến nông trường có liên quan với tôi.”
Tô Việt Thâm là người thông minh, vừa nghe thấy lời này, lông mày đã nhíu lại: “Ý cô là đồng chí nữ tên Đông Chân Chân kia đang cố ý tiếp cận Dĩ Lam?”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi có suy đoán này, hơn nữa tôi còn cảm thấy có thể cô ta đang chịu sự sai khiến của ai đó?”
"Ai?”
“Bộ trưởng Nghiêm của Bộ Tài chính.”
Nghe thấy cái tên này Tô Việt Thâm hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nhíu mày càng chặt.
Đông Tuyết Lục nói tiếp: “Dựa theo bản án thì phải ba bốn tháng nữa Đồng Chân Chân mới có thể ra khỏi nông trường, nhưng khoảng thời gian trước vì cô ta đã cứu một đôi mẹ con c.h.ế.t đuối, trở thành Lôi Phong sống, mà người chứng kiến cô ta cứu người không phải là ai khác chính là Bộ trưởng Nghiêm.”
Nói đến đây Đồng Tuyết Lục dừng lại, không có ý định nói tiếp.
Vân Chi
Về phần cô hoài nghi Nghiêm Vĩnh An hại c.h.ế.t vợ mình, chắc chắn cô sẽ không nói vào lúc này, dù sao cô cũng không có bất kỳ chứng cớ gì.
Tô Việt Thâm cũng không có khả năng vì lời của cô mà chạy đi điều tra Nghiêm Vĩnh An, cô chỉ cần Tô Việt Thâm chú ý tới, để anh ta nhìn chằm chằm vào Nghiêm Vĩnh An là đủ rồi.
Về phần những thứ khác, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, luôn có lúc bọn họ phải trả giá.
Tô Việt Thâm không hổ là người làm việc lớn, lập tức hiểu được ý của cô: “Cảm ơn đồng chí Đồng, sau này tôi sẽ bảo Dĩ Lam không qua lại với người tên Đồng Chân Chân kia nữa.”
Còn chuyện có nhìn chằm chằm Nghiêm Vĩnh An hay không thì anh ta không nói, nhưng hai người đều tụ mình biết rõ.
Đông Tuyết Lục đang định đứng lên nói lời tạm biệt, thì đột nhiên có tiếng động từ cửa truyền vào
…