Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 424: Ly trà xanh thứ bốn trăm hai mươi bốn

Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:12:22
Lượt xem: 121

Cô đang suy nghĩ về chuyện của Đồng Chân Chân và Nghiêm Vĩnh An.

Nói chuyện này cho nhà họ Ôn cũng không ổn lắm.

Tuy rằng trước kia ông Ôn là tư lệnh viên, nhưng ông ấy đã về hưu nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ đã không quan tâm nhiều việc như vậy nữa, nếu đem việc này nói cho ông ấy biết, ông ấy tất yếu phải dựa vào quan hệ để làm người khác đề phòng Nghiêm Vĩnh An.

Nhưng trên tay cô cũng không có chứng cớ gì, trước mắt thì Nghiêm Vĩnh An vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương bọn họ, một khi để sự tình truyền ra ngoài, rất có thể sẽ bị đối phương cắn ngược một cái.

Tương tự như vậy, nếu đem sự tình nói cho ông nội cũng không có tác dụng gì lớn.

Bây giờ ông đang ở Tây Bắc, hơn nữa quân đội và chính phủ là hai bộ phận hoàn toàn khác nhau, nếu bàn tay của ông duỗi quá dài, rất dễ khiến quân đội chú ý.

Đồng Tuyết Lục nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chức hẳn có thể nói chuyện này với Tô Việt Thâm, cha của Tiểu Cửu một chút.

Tô Việt Thâm và Nghiêm Vĩnh An cùng làm việc trong chính phủ, trước đó hai người còn có quan hệ cạnh tranh, nói không chừng trong lòng Nghiêm Vĩnh An đã ghi hận Tô Việt Thâm từ lâu rồi.

Cô định ngày mai sẽ đến nhà họ Tô một chuyến.

Phương Tĩnh Viện nói xong mà không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cũng không tức giận: “Đúng rồi, tôi kể cậu nghe chuyện này nữa, hình như anh trai tôi đã hạ quyết tâm đi xem mắt rồi, tuy rằng trước đây tôi cảm thấy anh ấy rất cứt chó, nhưng mà lần trước Hướng Bành kia bị người ta đánh, tôi cảm thấy rất có thể là do anh trai tôi ra tay.”

Vân Chi

Đông Tuyết Lục lấy lại tinh thần: "Ra mặt vì em gái, không phải là việc anh trai nên làm sao?”

Trong sách Phương Văn Viễn làm cho người ta rất ghê tởm, tuy rằng sau khi cưới Đồng Chân Chân, anh ta không cùng Đông Chân Chân hãm hại nguyên chủ, nhưng cũng chưa từng ngăn cản hành vi ấy của Đồng Chân Chân, thái độ thờ ơ lạnh nhạt của anh ta cuối cùng đã đẩy nguyên chủ xuống vực sâu.

Ban đầu, cô bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, hơn nữa Phương Văn Viễn rất tự kỷ, cho nên ấn tượng của cô đối với anh ta rất kém.

Nhưng sau mấy lần ở chung, cái nhìn của cô về Phương Văn Viễn đã có chút thay đổi.

Phương Tĩnh Viện lại cầm lấy một cái bánh đường trắng lên bỏ vào trong miệng, cười nói: "Nói như vậy anh trai tôi cũng không tệ lắm nhỉ, hy vọng anh ấy có thể tìm được cho tôi một người chị dâu nấu cơm ngon.”

Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt.

Buổi tối hôm đó Phương Tĩnh Viện kỳ kèo muốn ở lại qua đêm, còn muốn chen chúc cùng cô trong một cái chăn, nhưng đã bị Đông Tuyết Lục đá qua ngủ cùng Đồng Miên Miên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-424-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-hai-muoi-bon.html.]

Bình thường Đồng Miên Miên ngủ rất ngoan, buổi tối hôm đó không biết mơ thấy cái gì, lại vung tay cho Phương Tĩnh Viện một cú đ.ấ.m nhỏ.

Đêm đó trong sân nhà họ Đồng vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngày hôm sau một con mắt của Phương Tĩnh Viện sưng lên, đứng giả khóc, thề sẽ không bao giờ đến nhà họ Đồng ở qua đêm nữa.

Có điều sau khi Đồng Tuyết Lục làm cho cô ấy một phần bánh bao hấp, cô ấy lập tức thay đổi quyết định.

Đồng Tuyết Lục đến chỗ làm đi mua sắm, sau đó xin nửa ngày nghỉ mang theo ba anh em nhà học Đồng tới nhà họ Tô.

Nhìn thấy bọn họ tới, người nhà họ Tô đều rất hoan nghênh.

Nhất là Tiểu Cửu, cười tươi đến mức thấy răng không thấy mắt.

"Chị Miên Miên, em nhớ chị muốn chết, em muốn đi tìm chị chơi, nhưng bà nội nói không thể đến nhà chị mãi được, như vậy sẽ gây phiền phức cho các anh các chị."

Đồng Miên Miên bắt chước dáng vẻ người lớn xoa đầu cậu bé: "Vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời bà nội, này, chị có mang kẹo tới cho em đó.”

Tiểu Cửu cười càng vui vẻ hơn: "Em cũng để dành kẹo cho chị Miên Miên đấy, chị đi theo em tới đây.”

Hai đứa nhóc tay trong tay đi đến phòng Tiểu Cửu, dáng vẻ vừa ngoan vừa đáng yêu, khiến mọi người nhìn thấy đều không nhịn được khóe miệng nhếch lên.

Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua phòng khách, giống như vô tình hỏi: "Sao không thấy đồng chí Tô và đồng chí Cố đâu?”

Tiểu Cửu gọi cô là chị, dựa theo bối phận, cô nên gọi cha mẹ Tiểu Cửu là chú thím.

Nhưng chênh lệch tuổi tác giữa ba người bọn họ không lớn, Đồng Tuyết Lục thật sự không gọi được ra khỏi miệng, cho nên vẫn dùng cách xưng hô đồng chí.

Mẹ Tô lấy hoa quả và kẹo trong nhà ra, cười nói: "Cha Tiểu Cửu về quê thị sát, phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về, còn mẹ Tiểu Cửu thì về nhà mẹ đẻ.”

"Thì ra là như vậy."

Trong lòng Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi, chuyến này đúng là không khéo rồi.

Nhưng mà hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể chờ Tô Việt Thâm về rồi nói sau.

Loading...