Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 423: Ly trà xanh thứ bốn trăm hai mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:12:00
Lượt xem: 98
Đồng Tuyết Lục nghe Phương Tĩnh Viện nhắc tới mới biết được chuyện này.
Lúc này mặt Phương Tĩnh Viện đầy vẻ hâm mộ nói: "Tuyết Lục, cậu nói thử xem trên đời này tại sao lại có người phụ nữ may mắn, có thể gặp được người đàn ông toàn tâm toàn ý với họ như vậy chứ?”
Đồng Tuyết Lục đang làm bánh đường trắng: "Cậu lại hâm mộ ai vậy?”
Cô cho bột gạo nếp, bột mì và đường trắng vào bát, thêm nước sôi khuấy từ từ, sau đó thêm một chút mỡ heo vừa phải vào để ngăn ngừa bột bị dính.
Phương Tĩnh Viện vừa nhìn động tác tay của cô vừa giải thích: "Chẳng lẽ cậu chưa nghe nói về câu chuyện tình yêu sâu đậm vô cùng cảm động của bộ trưởng bộ tài chính và vợ của ông ta sao?”
Bộ trưởng Bộ Tài chính?
Động tác tay Đồng Tuyết Lục bỗng ngừng lại: "Bộ trưởng Bộ Tài chính mà cậu nói chính là người họ Nghiêm đúng không?”
Phương Tĩnh Viện gật đầu: "Không sai, cậu biết rõ như vậy, tại sao vừa rồi còn nói không biết?”
Đông Tuyết Lục không tỏ thái độ gì, đáp: "Hình như trước đây tôi đã nghe nói qua ở nơi nào đó, nhưng cũng không phải biết rõ ràng lắm, cậu có thể kể lại cho tôi nghe một chút được không?”
Nói xong cô bắt đầu nhào bột, sau đó lăn thành sợi dài chừng ba mươi centimet, quấn sợi dài thành vòng tròn, cuối cùng cho vào chảo dầu chiên.
Phương Tĩnh Viện vừa nhìn cô chiên bánh đường trắng, vừa kể lại tin tức trên báo cho Đồng Tuyết Lục nghe.
Đồng Tuyết Lục nghe xong, trong lòng lập tức lạnh lẽo.
Cảm động sâu sắc cái con khỉ!
Không rời không bỏ cái con khỉ!
Vân Chi
Trực giác nói cho cô cho biết, đằng sau chuyện này chắc chắn có âm mưu.
Nếu như Nghiêm Vĩnh An không trộn lẫn một chỗ với Đồng Chân Chân, có lẽ cô còn có thể tin tưởng một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-423-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-hai-muoi-ba.html.]
Nhưng người này một khi dính lấy Đồng Chân Chân rồi, cô tình nguyện tin tưởng heo nái có thể leo cây, cũng không tin tưởng tên đàn ông này có thể chung thủy với vợ!
Vợ của Nghiêm Vĩnh An chỉ mới sinh bệnh trong vòng một hai tháng gần đây, cũng chính là sau khi Nghiêm Vĩnh An và Đồng Chân Chân quen biết, sau đó lại trượt chân ngã xuống vách núi.
Cô hoài nghi đồng chí nữ tên Đỗ Mai kia tám chín phần mười bị Nghiêm Vĩnh An đẩy xuống vách núi, ngay cả bệnh tật trước đó cũng có thể không phải là ngoài ý muốn.
Chỉ là Nghiêm Vĩnh An dám đưa Đỗ Mai đến bệnh viện kiểm tra, lại dám để cho báo chí đưa tin, chắc chắn ông ta không hạ độc Đỗ Mai.
Vậy rốt cuộc ông ta đã làm cái quái gì nhỉ?
Thấy cô yên lặng rất lâu không nói gì, Phương Tĩnh Viện ôm mặt hâm mộ: "Có phải cậu cũng thấy rất cảm động không? Tôi cảm thấy tuy rằng đồng chí nữ họ Đỗ kia rất thảm, nhưng ít nhất bà ấy không còn gì tiếc nuối, đời này có thể gặp được người đàn ông yêu mình như vậy, cho dù có c.h.ế.t cũng không hối hận!”
Đồng Tuyết Lục nhìn cô ấy một cái, mỉa mai: "Cảm động cái rắm, người còn sống mới đáng nói tới có hạnh phúc hay không, đã c.h.ế.t rồi dù đối phương có thâm tình tới đâu cũng không có mạng mà hưởng!”
Phương Tĩnh Viện nhíu mày: "Tôi không đồng ý với ý kiến này của cậu đâu, nhất định đồng chí Đỗ không muốn chết, nhưng bà ấy ấy không có quyền lựa chọn, nếu như sau khi c.h.ế.t không ai nhớ rõ mình và sau khi c.h.ế.t có người vẫn chung thủy yêu mình, chẳng lẽ cậu không cảm thấy, trường hợp thứ hai sẽ làm cho người ta cảm thấy đời này sống không uổng phí hơn sao?”
"Không cảm thấy, nếu như ngày đó không phải Hướng Bành đẩy cậu ngã xuống đất trong nhà tôi, mà là ở một nơi nào đó không có người, sau khi đẩy ngã cậu còn không đưa cậu đến bệnh viện, chờ cậu mất m.á.u đã chết, sau đó thâm tình khóc hai tiếng, có phải cậu cũng cảm thấy đời này sống không uổng phí hay không?"
Đồng Tuyết Lục bỏ bánh đường trắng đã chiên vào trong đường trắng lăn một vòng, bánh đường trắng chiên xong màu vàng ruộm, bên ngoài bọc một lớp đường trắng, làm cho cả chiếc bánh trắng như tuyết, giống như kẹo bông.
"..." Nghĩ đến hình ảnh kia, cả người Phương Tĩnh Viện run rẩy một cái: “Không phải cậu muốn nói bộ trưởng Nghiêm là loại người ấy chứ?”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt: "Tôi chưa nói gì cả.”
Nói xong cô chia bánh đường trắng đã làm xong thành ba đĩa, một đĩa mang đến phòng học cho ba anh em nhà học Đồng, một đĩa đưa cho nhà họ Ngụy cách vách, còn lại một đĩa để lại cho Phương Tĩnh Viện và mình ăn.
Đám bong bóng màu hồng vừa rồi bay phấp phới xung quanh Phương Tĩnh Viện, hiện tại đã bị chọc thủng, cô ấy lập tức không hâm mộ nổi nữa.
Cô ấy cầm lấy một cái bánh đường trắng lên bỏ vào miệng, bánh đường trắng thơm ngọt mềm, cắn vào còn co dãn, cắn từng miếng từng miếng, ăn ngon không chịu nổi.
Phương Tĩnh Viện ăn liên tục vài cái mới cảm thán: "Đàn ông quá phức tạp, tình cảm càng phức tạp hơn, đúng là chỉ có đồ ăn ngon mới không phụ lòng người khác!”
Đồng Tuyết Lục liếc mắt nhìn cô ấy một cái, không lên tiếng.