Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 420: Ly trà xanh thứ bốn trăm hai mươi

Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:23:32
Lượt xem: 107

Buổi trưa, hai người Phác Kiến Nghĩa và Khương Đan Hồng một trước một sau đến tiệm cơm.

Lần này mặt Khương Đan Hồng gầy hơn so với lần trước một chút, sắc mặt còn có vẻ hơi tái.

Đồng Tuyết Lục quan tâm hỏi: “Chị Đan Hồng, sắc mặt của chị có chút khó coi, chị không sao chứ?” 

Khương Đan Hồng cười lắc đầu: “Chị không sao, do trước đó có bị chút phong hàn, có điều bây giờ đã khỏe hơn rồi.”

Đồng Tuyết Lục nói: “Em không biết chị bị ốm, xin lỗi.”

Khương Đan Hồng xua tay: “Cũng không phải bệnh nặng gì, là do chị không muốn làm phiền đến người khác, mới không cho mọi người biết.”

Đồng Tuyết Lục hiểu tính cách của chị ấy nên không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, mà tìm chỗ cho chị ấy ngồi xuống, còn cô thì đi vào xào một đĩa gà cay mang ra bàn.

Bên này, Phác Kiến Nghĩa nhìn các cô nói chuyện, thấy các cô đã nói xong mới vội vàng cười nói: “Chị Đan Hồng, mời ngồi.”

Vân Chi

Khương Đan Hồng liếc anh ta một cái, nói: “Cậu vẫn nên gọi tôi là đồng chí Khương thì tốt hơn, tiếng chị này tôi đây không gánh nổi.”

Sắc mặt Phác Kiến Nghĩa có chút ngượng ngùng: “Đồng chí Khương, trước kia là tôi không đúng, tôi không nên nói những lời như vậy, bây giờ tôi đã nhận thức sâu sắc về sai lầm của mình rồi, nên hôm nay tôi trịnh trọng xin lỗi chị.”

Nói xong anh ta đứng lên hướng Khương Đan Hồng cúi đầu thật sâu.

Khương Đan Hồng nhìn anh ta, nhướng mày: “Cậu xin lỗi tôi là vì muốn tôi nói tốt giúp cậu trước mặt Uẩn Thi à?”

Phác Kiến Nghĩa gãi gãi đầu, cũng không che giấu: “Nói xin lỗi là thật, nhờ chị nói tốt giúp tôi cũng là thật, vốn dĩ lời xin lỗi này tôi đã muốn nói với chị từ lâu chỉ là vẫn luôn xấu hổ không thể mở miệng được, may mắn lần trước được đồng chí Đồng chỉ bảo, nên tôi đã quyết định!”

Nói xong anh ta lại cúi đầu lần nữa: “Xin lỗi, mong chị đại nhân đại lượng, tha thứ cho kẻ tiểu nhân một lần!”

Ai có thể nghĩ đến đường đường là đại đội trưởng đội điều tra hình sự, lúc này lại cúi đầu giống như cháu trai xin lỗi người ta chứ?

Nhìn bộ dạng này của anh ta, khóe miệng Khương Đan Hồng không nhịn được giật giật: “Nể tình cha mẹ cậu, tôi có thể tha thứ cho cậu, có điều chuyện nói tốt thì cậu đừng nghĩ đến.”

Phác Kiến Nghĩa lập tức cảm thấy đau răng, nhưng vẫn cười nói: “Được, nghe đồng chí Khương nói như vậy tôi cũng yên tâm rồi.”  

Anh ta tin tưởng tính cách của Khương Đan Hồng sẽ không hạ thấp người khác sau lưng, chỉ cần chị ấy tha thứ cho mình, sau này chắc chắn chị ấy sẽ không nói xấu mình trước mặt Uẩn Thi.

Bao nhiêu đó là đủ rồi.

Trong lòng Khương Đan Hồng thầm mắng một câu “Đồ chó má”, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-420-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-hai-muoi.html.]

Đồng Tuyết Lục bảo hai người Mạnh Thanh Thanh và Quách Xuân Ngọc cùng bưng thức ăn lên.

Cá kho không khó nấu, nhưng khi nấu món này nhiều người đều làm rách da cá, dẫn đến lúc lên bàn rất khó nhìn.

Nhưng món cá kho do Đồng Tuyết Lục nấu ra, da cá vẫn còn nguyên vẹn, thịt cá mềm mịn hương vị thơm ngon, vào miệng liền tan. 

Trộn cơm với nước dùng, không cần thêm bất kỳ món nào khác cũng có thể ăn hết hai bát, vì nó vô cùng ngon miệng.

Gà cay thì cay cay thơm ngon, món này cũng không khó làm nhưng gà nấu xong rất dễ biến thành than hoặc khô quá, tuy rằng ăn với cơm vẫn ngon, nhưng hương vị và độ mềm mại của gà chắc chắn không bằng gà rang hoặc gà luộc.

Thế nhưng món gà cay do Đồng Tuyết Lục nấu ra vẫn giữ được vị mềm mại của thịt gà, bỏ vào miệng là cảm giác được khác hẳn so với món gà cay người khác nấu.

Hương thơm từ các nguyên liệu như tỏi, gừng, hành lá và ớt được ngắm đều vào từng miếng thịt gà, khiến người ăn càng nhai càng thơm, hận không thể ăn hai bát cơm đầy.

Ăn được một nửa, Đồng Tuyết Lục đi đến nói: “ Đồng chí Phác đừng quên ăn phao câu gà, cái đó là tôi đặc biệt để lại cho anh đó.”

“….”

Khóe môi Phác Kiến Nghĩa hung hăng co giật một lúc.

Đồng Tuyết Lục đúng là ác thật, bà cô “Lợi hại” như vậy, anh ta âm thầm đổ mồ hôi thay cho Ôn Như Quy, chỉ sợ đời này cậu ta đều phải nghe lời vợ rồi.

Có điều thấy hai mắt Khương Đan Hồng đang nhìn thẳng vào mình, anh ta không thể làm gì khác hơn là gắp phao câu gà lên, cười khổ cho vào trong miệng.

Mặc dù là phao câu gà nhưng hương vị cũng rất ngon, chỉ cần không nghĩ đến đó là nơi gà ỉa là tốt rồi.

Nhưng càng nói không nghĩ, thì đầu óc lại càng nghĩ đến chuyện đó, thiếu chút nữa Phác Kiến Nghĩa đã nôn ra.

Thấy dáng vẻ này của Phác Kiến Nghĩa, hai người Đồng Tuyết Lục và Khương Đan Hồng nhìn nhau cười.

Thu thập “Đàn ông chó chết” chính là chuyên môn của bọn họ.

Khương Đan Hồng không phải kẻ hẹp hòi, nếu Phan Kiến Nghĩa đã nói xin lỗi, thì từ nay về sau chị sẽ coi như chuyện lúc trước như chưa từng xảy ra. 

Sau khi giải quyết xong tên “Đàn ông chó chết” ở tiệm cơm, trở về nhà, Đồng Tuyết Lục lại phát hiện còn một tên đàn ông “Chó chết” nữa cần giải quyết.

À, không đúng, chính xác hơn chính là một con ch.ó đực.

 

Loading...