Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 403: Ly trà xanh thứ bốn trăm linh ba
Cập nhật lúc: 2024-11-08 12:40:59
Lượt xem: 189
Biết Ôn Như Quy không sao, cuối cùng Đồng Tuyết Lục cũng có thể yên tâm.
Nghĩ lại về sự hiểu lầm ngày hôm qua, cô không nhịn được muốn cười.
Phác Kiến Nghĩa thấy khóe miệng cô nhếch lên, liền hỏi: “Đồng chí Đồng, sau buổi tiệc nướng BBQ tối hôm đó, cô với đồng chí Tiêu có gặp lại nhau không?”
Đôi mày thanh tú của Đồng Tuyết Lục nhướng lên: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Trên mặt Phác Kiến Nghĩa lộ ra vẻ ngại ngùng hiếm thấy: “Tôi cảm thấy đồng chí Tiêu là người cực kỳ tốt.”
Đồng Tuyết Lục: “Lời này của anh là muốn yêu đương với cô ấy sao?”
Phác Kiến Nghĩa: “Tôi thì nghĩ như thế, nhưng không biết cảm giác của cô ấy về tôi là thế nào.”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi không quen biết đồng chí Tiêu, cảm giác của cô ấy đối với anh là như thế nào tôi cũng không biết. nhưng tôi biết quan hệ giữa cô ấy và chị Đan Hồng rất tốt. Trước kia anh đối xử với chị Đan Hồng như vậy, tôi cảm thấy chắc hẳn cô ấy sẽ không coi trọng anh đâu.”
Phác Kiến Nghĩa cắn môi: “Trước kia là do miệng tôi đê tiện, sau đó tôi đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Chẳng lẽ đồng chí Khương vẫn còn hận tôi tới tận bây giờ sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Chị Đan Hồng gặp nhiều khổ nạn như thế, tôi cảm thấy người đời có lẽ không hiểu chị ấy, nhưng ít nhất là một người bạn bên cạnh thì không nên tổn thương chị ấy. Anh nợ chị ấy một lời xin lỗi chính thức.”
Khương Đan Hồng có thể đi ra từ đại đội sản xuất, sau đó lại tố cáo thành công bác trai của chị ấy, trong chuyện này sự giúp đỡ của Phác Kiến Nghĩa lớn hơn Ôn Như Quy.
Trong thời gian đó Khương Đan Hồng còn tới nhà Phác Kiến Nghĩa ở một thời gian. Nếu như không phải miệng Phác Kiến Nghĩa quá tiện, Khương Đan Hồng sẽ cực kỳ cảm kích anh ta.
Bây giờ sự cảm kích đã giảm đi.
Sau khi Khương Đan Hồng rời khỏi nhà Phác Kiến Nghĩa, chị ấy vẫn duy trì liên lạc với cha mẹ Phác Kiến Nghĩa, còn thường xuyên mua đồ qua thăm họ, chỉ là vẫn luôn lạnh như băng với Phác Kiến Nghĩa mà thôi.
Phác Kiến Nghĩa nghĩ một chút rồi nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian thích hợp để xin lỗi đồng chí Khương.”
Lúc quay lại thành phố thì trời dã tối, tiệm cơm Đông Phong đã đóng cửa từ lâu, Đồng Tuyết Lục về thẳng nhà.
Vừa vào cửa đã thấy Đồng Miên Miên đá đôi chân nhỏ ngắn ngủn chạy tới: “Chị, sao hôm nay chị về trễ thế ạ?”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu cô bé: “Chị có chuyện cần làm. Hôm nay em đã làm gì thế?”
Đồng Miên Miên đếm đầu ngón tay: “Bà Thẩm dạy bọn em hát bài “Hồng tinh theo tôi đi chiến đấu”, Miên Miên đã học được rồi!”
Đồng Tuyết Lục cười hỏi: “Miên Miên lợi hại vậy sao? Vậy Miên Miên có thể hát cho chị nghe một đoạn không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên hồng hồng, xấu hổ đáp lại một tiếng: “Muốn ạ!”
Nói xong, cô bé nghiêng đầu bắt đầu cất tiếng hát : “Những cây trúc nhỏ xếp hàng bên sông, núi xanh nguy nga chạy dọc đôi bờ, hùng ưng giương cánh bay, mặc kệ mưa gió bất chợt, gánh nặng cách mạng trĩu trên vai, lời Đảng dạy ghi tạc mãi trong lòng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-403-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-linh-ba.html.]
Âm thanh của Đồng Miên Miên trong trẻo vui tươi, mặc dù còn mang hơi sữa của trẻ con, nhưng loáng thoáng có thể thấy được dáng vẻ của cô nữ ca sĩ nổi tiếng khắp bắc nam, thậm chí còn nổi tiếng sang cả nước ngoài.
Giờ phút này cuối cùng Đồng Tuyết Lục cũng có thể hiểu tại sao chỉ cô bé mới có thể nổi tiếng như thế, bởi vì nghe rất êm tai.
Mặc dù tuổi cô bé còn nhỏ, nhưng lại có thể hát một ca khúc hay như vậy, còn lột tả đầy đủ nỗi lòng được diễn giải trong đó, đây đúng là một loại thiên phú.
Sau khi hát xong, đôi mắt Đồng Miên Miên long lanh nhìn chị, mặt đầy khát vọng muốn được khen ngợi.
Đồng Miên Miên ôm cô bé, hôn một cái: “Miên Miên hát hay quá.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên vui sướng hồng hồng, ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ ra vừa xấu hổ vừa kiêu ngạo.
Đồng Gia Tín đứng bên cạnh thấy vậy cúi thấp đầu, mặt đầy vẻ buồn buồn không vui.
Khóe mắt Đồng Tuyết Lục liếc qua cậu ta, chớp chớp đôi mắt không lên tiếng.
Đến khi mấy anh em đang ngồi học, Đồng Gia Minh đi tắm thì Đồng Tuyết Lục mới đi tới hỏi cậu ta: “Sao tối nay không thấy em nói gì thế? Là do bài tập khó quá à?”
Đồng Gia Tín ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu nhìn chằm chằm quyền bài tập: “Chị, có phải em vô dụng lắm không?”
Anh hai học rất giỏi, học cái gì là biết luôn. Em gái lanh lợi hát rất êm tai. Hình như chỉ có cậu ta là chẳng làm được tích sự gì.
Đồng Tuyết Lục: “Ai nói vậy? Mỗi người đều có sở trưởng của riêng mình, không phải em vẽ đẹp lắm sao?”
Đồng Gia Tín nghe vậy mặt càng như đưa đám: “Cô giáo không cho em vẽ lung tung lên bài thi nữa, cô còn bảo làm như vậy là lãng phí thời gian.”
Đồng Tuyết Lục: “Em có thể dùng quyển sổ khác để vẽ mà. Hơn nữa chị không cảm thấy em làm vậy là lãng phí thời gian. Sau này khi làm xong bài tập rồi, em muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó. Trước kia người biết vẽ một chút có thể làm họa sĩ, mặc dù bây giờ không còn họa sĩ nữa, nhưng mà các loại nhà máy công xưởng may quần áo vẫn cần có người vẽ bản thiết kế trang phục mà. Cho nên, thích vẽ không phải là không có chỗ dùng.”
Ánh mắt Đồng Gia Tín lập tức sáng lên: “Chị, vẽ một chút là có thể làm người thiết kế cho nhà máy ạ?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Nhưng mà trước mắt em vẫn phải học văn hóa đã, rất nhiều nhà máy tuyển người đều yêu cầu có trình độ học vấn ít nhất từ cấp trung học trở lên. Sau này càng ngày càng nhiều người đi học, yêu cầu trình độ học vấn sẽ càng ngày càng cao, cho nên nếu em muốn có một công việc tốt thì vẫn phải cố gắng học tập mới được.”
Bình thường Đồng Gia Tín sợ học nhất, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới tương lai mình có thể dựa vào việc vẽ tranh mà tìm được công việc, không cần trở về quê nhặt phân heo, cậu bé nhất thời cảm thấy học tập cũng chẳng đáng sợ là bao.
“Chị, em không có sổ, chị có thể mua cho em một quyển mới không?”
Đồng Tuyết Lục đồng ý sảng khoái: “Có thể, chị sẽ mua một vài quyển sổ chuyên dùng để vẽ cho em. Nhưng mà em phải bảo đảm hoàn thành bài tập trước khi vẽ, và còn phải thi đạt yêu cầu. Em có thể làm được không?”
Đồng Gia Tín gật đầu như giã tỏi: “Em bảo đảm nhất định sẽ hoàn thành bài tập thật tốt, cũng bảo đảm thi sẽ đạt yêu cầu!”
Chỉ bảo đảm đạt yêu cầu thì hẳn là không quá khó khăn, còn ưu tú đến nỗi đạt điểm tuyệt đối, vậy coi như xong.
Đồng Tuyết Lục cũng không yêu cầu cậu bé nhất định phải thi được điểm tuyệt đối, thấy vậy thì ghi nhớ chuyện này.