Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 399: Ly trà xanh thứ ba trăm chín mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:39:53
Lượt xem: 193
Thật ra chính xác mà nói, eo bị trẹo thì sẽ không có cách nào làm cho vợ mình sung sướng.
Không có cách nào làm vợ mình sung sướng, chính là không có cách nào làm chuyện đó, chẳng khác nào không có cách nào sinh con.
Cho nên anh ta nói như vậy cũng đúng.
Hoàng Khải Dân gãi đầu, mặt sung huyết đỏ bừng giống như gan heo nấu chín.
Chu Diễm nhíu mày phản bác lại: “Hoàng cẩu đản, cậu còn dám nói mình không nói bừa, cậu đúng là đang nói chuyện giật gân đấy thôi, sinh con là chuyện của phụ nữ, chuyện này liên quan gì đến đàn ông chúng ta?”
Hoàng Khải Dân khinh bỉ anh ta: “Chu tiêu chảy, cậu thúi lắm, không có đàn ông thì làm sao phụ nữ sinh con được? Cậu thấy qua cô gái nào chưa kết hôn đã sinh con chưa?”
Chu Diễm: “...” Hình như nói rất có đạo lý.
Ôn Như Quy sau khi bị sốc đã lấy lại tinh thần: “Bác sĩ không nói với tôi chuyện không thể sinh con, cậu chắc chắn chứ?”
Chu Diễm nghe thấy thế cũng lập tức lải nhải: “Đúng vậy, Hoàng cẩu đản, cậu đâu phải bác sĩ, tôi cảm thấy tốt nhất ngày mai chúng ta đến hỏi bác sĩ một chút đi.”
Hoàng Khải Dân đau răng: “...”
Hai tên gà mờ vô tri này!
Cm thấy uy tín của bản thân bị nghi ngờ, Hoàng Khải Dân cực kỳ tức giận.
Thật ra ý tứ anh ta muốn biểu đạt là bị thương đến eo sẽ ảnh hưởng đến chuyện sung sướng với vợ, nếu lời này bị vạch trần ở chỗ bác sĩ, vậy thì thật sự rất mất mặt.
Bởi vậy để bảo vệ uy tín của bản thân, cũng vì khiến cho hai người bọn họ sớm hiểu chuyện đời một chút, Hoàng Khải Dân đến chỗ người gác cổng dắt hai con ch.ó lại đây.
Chu Diễm nhìn thấy hai con chó, càng mờ mịt hơn: “Hoàng cẩu đản, cậu dắt hai con ch.ó tới đây làm gì vậy?”
Vẻ mặt Ôn Như Quy cũng mê man.
Hoàng Khải Dân hừ một tiếng: “Mở to mắt của các cậu ra mà nhìn cho kỹ.”
Hai con ch.ó một đực một cái, bây giờ lại là mùa xuân, đúng lúc muôn loài sống lại, cũng là mùa giao phối của động vật.
Hai con ch.ó vừa đến gần nhau, lập tức như sét trời va chạm tóe ra lửa, con ch.ó đực bổ nhào vào người con ch.ó cái, sau đó bắt đầu biến thân thành máy đóng cọc.
“...”
Hai người Ôn Như Quy và Chu Diễm đều trợn mắt há hốc mồm.
Thời đại này người nuôi chó không nhiều lắm, chó lang thang trên đường càng ít, mặc dù hai người đã từng thấy qua chó, nhưng chưa từng thấy chó làm chuyện như vậy.
Chu Diễm trợn to mắt: “Hoàng cẩu đản, chúng nó, chúng nó đang làm gì vậy?”
Khuôn mặt Hoàng Khải Dân đỏ bừng lên: “Đang sinh con đấy, ấy không đúng, đang sinh chó con.”
Ôn Như Quy: “...”
Chu Diễm: “...”
Thật ra vẫn là do vấn đề của thời đại này, không có phim vàng để xem, không có sách giáo dục đề cập đến phương diện này, giữa cha mẹ và bạn bè càng không đề cập đến chuyện giáo dục giới tính, hai người lập tức được mở ra thế giới mới.
Hoàng Khải Dân tiếp tục đỏ mặt phổ cập khoa học cho hai người bọn họ: “Các cậu xem, nếu eo của con ch.ó đực này bị trẹo, nó còn có thể làm như vậy sao?”
Chu Diễm lắc đầu, sau đó theo bản năng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ôn Như Quy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-399-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-chin-muoi-chin.html.]
Ánh mắt đó giống như đang nói: Người anh em, xin bớt đau buồn.
Ôn Như Quy: “...”
Phổ cập khoa học kết thúc, Hoàng Khải Dân muốn dắt hai con ch.ó đi ra ngoài, nhưng hai con ch.ó vẫn chưa làm xong việc, bị quấy rầy như vậy lập tức mắt kẹt lại với nhau.
Chó cái đau đến mức gào khóc kêu rên, tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
Viên trưởng Trang Chính Huy vừa vặn đi ngang qua đó, nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy tới.
Ánh mắt của mấy người đối diện nhau, bầu không khí tĩnh lặng vài giây.
Hoàng Khải Dân: “Viện trưởng, mọi chuyện không phải như ngài nghĩ đâu, ngài nghe cháu giải thích...”
“Giải thích cái rắm!” Viện trưởng Trang dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn ba người bọn họ: “Rốt cuộc các cậu đang làm gì thế hả? Giữa ban ngày ban mặt vậy mà lại dắt hai con ch.ó đến xem... Các cậu đúng là... Tôi không thể chịu nổi các cậu nữa!”
Ôn Như Quy: “...”
Hoàng Khải Dân: “...”
Chu Diễm: “...”
Mặt ba người đỏ rực như tôm luộc, hết đường chối cãi.
Cũng rất xấu hổ.
...
Từ sau khi đạt được giải nhất trong cuộc thi đầu bếp, việc làm ăn của tiệm cơm càng ngày càng tốt.
Hơn nữa sau khi thay đổi thành tiệm cơm bậc một, bất kể là trang trí hay địa điểm, nhìn qua đều có phong thái và đẳng cấp hơn hẳn so với trước kia.
Rất nhiều người mời khách hoặc là người trong cơ quan đơn vị ra ngoài ăn cơm, đều cố ý chạy đến tiệm cơm Đông Phong.
Nhưng bởi vì bản chất của tiệm cơm Đông Phong vẫn là tiệm cơm quốc doanh, số lượng cung ứng có giới hạn, hàng hóa bán hết rồi sẽ không bán nữa, vừa đến thời gian thì đóng cửa, thật ra doanh thu không tăng thêm nhiều lắm.
Điều đáng khen duy nhất chính là bán được không ít gói gia vị.
Trước đó Đồng Tuyết Lục muốn đưa ra chủ ý bán thịt bò viên, sau đó bởi vì chuyện dự thi làm chậm trễ, cuối cùng có thêm đủ loại chuyện phát sinh, cô mới không viết ra kế hoạch này.
Có điều bây giờ cô lại có một ý tưởng mới, cô đang suy nghĩ xem có thể mở một nhà máy chế biến nhỏ dưới danh nghĩa nhà nước, sau đó bán đồ sản xuất được ra khắp cả nước hay không.
Sau này mặc dù cô không định làm ở doanh nghiệp Nhà nước, nhưng bây giờ vẫn có thể làm ra chút thành tích, đầu tiên có thể tích lũy kinh nghiệm, thứ hai có thể đẩy mạnh kinh tế, thứ ba cũng có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt các lãnh đạo.
Sau này cô muốn làm một mình, đường sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Có điều muốn mở một nhà máy không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ riêng phòng thương nghiệp chưa chắc đã có thể quyết định được, chuyện này còn cần cha của Tiểu Cửu giúp đỡ.
Vân Chi
Trong khoảng thời gian này, cô và nhà họ Tô qua lại không xa không gần, vẫn duy trì liên lạc, nhưng cũng không quá thân thiết.
Dù sao tuổi của Tô Việt Thâm không lớn, nếu như bọn họ đi lại quá gần gũi, nói không chừng sẽ có đủ loại tin đồn linh tinh xuất hiện.
Có điều làm ân nhân của Tiểu Cửu, phần quan hệ này không thể cắt đứt.
Đối với chuyện muốn nhắc đến chuyện mở nhà máy như thế nào, cô còn phải suy nghĩ kỹ càng một chút.
Bởi vì tạm thời vẫn chưa suy nghĩ ra, nên cô gạt chuyện này sang một bên, sau đó tiếp tục đọc sách.