Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 396: Ly trà xanh thứ ba trăm chín mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:38:40
Lượt xem: 185
Hôm nay trường học khai giảng, sau khi mua sắm xong, Đồng Tuyết Lục đạp xe đến trường học tìm thầy giáo nói chuyện về Đồng Gia Minh.
Thành tích của Đồng Gia Minh đều có thể thấy rõ, chủ nhiệm lớp cậu không đề xuất cậu nhảy lớp, vốn dĩ vì muốn để cậu nâng cao thành tích trung bình của cả lớp lên.
Không ngờ cậu tự đề nghị nhảy lớp, bây giờ phụ huynh đã tìm đến trường học rồi, tất nhiên chủ nhiệm lớp không thể ngăn cản hay từ chối.
Huống chi Đồng Tuyết Lục còn có tiếng trong trường tiểu học Thành Nam, mọi người không dám tùy tiện đắc tội với cô.
Trường học cho biết sẽ liên hệ với trường trung học Thành Nam để sắp xếp kỳ thi.
Ra khỏi văn phòng, bên ngoài đột nhiên một cơn mưa phùn kéo đến rả rích.
Mưa xuân quý như vàng, chồi mới xanh biếc mọc ra trên cành, điểm xuyết cho cành khô, khiến cho người ta như thể thấy được hy vọng.
Sau cơn mưa, không khí mang theo mùi thơm ngát của bùn đất theo gió thổi tới, Đồng Tuyết Lục rùng mình một cái, đang nghĩ có nên đi mượn ô của Khương Đan Hồng hay không, chợt nghe thấy một cuộc nói chuyện truyền đến từ chỗ rẽ.
“Cô giáo Khương, tôi nói với cô đồng chí An thật sự không tệ, mặc dù lớn hơn cô hai mươi tuổi, nhưng ba đứa con của anh ta đều đã trưởng thành, cô qua đó không cần sinh đã có thể trực tiếp làm bà, như vậy rất tốt mà?”
“Cô giáo Tần, tôi đã nói tôi không muốn tái giá, ngay cả khi tôi muốn tái giá cũng nhất định phải tìm một người tôi muốn gả, tôi cảm thấy đồng chí An không thích hợp với tôi.”
“Chỗ nào không thích hợp cô hãy nói rõ ràng ra xem nào? Cô không nói rõ ràng làm sao tôi có thể giải thích với đối phương?”
“Tuổi không phù hợp, tôi cảm thấy ông ta quá già, gia đình ông ta quá phức tạp, tôi muốn tìm một người bối cảnh đơn giản một chút.”
Vân Chi
“Cô giáo Khương, không phải tôi nói cô đâu, nhưng làm người phải tự hiểu lấy mình, cô đã từng kết hôn, tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa bản thân còn tố cáo chồng và cha chồng, cô như vậy rất khó có người bằng lòng cưới cô, sở dĩ ông An bằng lòng cưới cô là vì nể mặt cô có nhà ở mà thôi!”
Khuôn mặt Khương Đan Hồng tức giận đỏ bừng lên: “Không ai bằng lòng cưới tôi thì thôi, tôi còn không muốn gả đâu, cho dù cả đời này tôi không lập gia đình, tôi cũng sẽ không coi trọng người đàn ông như vậy!”
Cô giáo họ Tần kia oán trách một lát, cũng tức giận không chịu nổi, hùng hùng hổ hổ rời đi.
“Coi như lần này tôi xen vào việc của người khác, nếu sau này tôi còn quan tâm đến chuyện của cô nữa tôi sẽ bị sét đánh!”
“Cô như vậy còn muốn tìm đàn ông trẻ tuổi, tôi khinh, nếu không có nhà ở, ngay cả đàn ông tám mươi tuổi cũng chả thèm cưới cô đâu, có người muốn cưới cô còn không vui, vậy thì cô cứ ôm cái nhà của mình sống cô độc suốt đời này đi!”
Khương Đan Hồng cắn chặt môi, tức giận đến mức n.g.ự.c lên xuống phập phồng, ai ngờ vừa quay người lại đã đối diện với Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục có chút lúng túng nói: “Chị Đan Hồng, không phải em cố ý muốn nghe lén đâu, vừa rồi đúng lúc em đứng ở ngay bên này tránh mưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-396-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-chin-muoi-sau.html.]
Khương Đan Hồng xua tay: “Chị không trách em, dù sao lúc chị khốn khổ hơn em cũng từng thấy rồi.”
Đồng Tuyết Lục: “Chuyện cô giáo kia là thế nào vậy? Chị bảo cô ta giới thiệu đối tượng giúp mình sao?”
Người giới thiệu đáng hay không đáng tin cậy là rất quan trọng, có một số người giới thiệu không những bị mù mắt mà tim cũng mù.
Cô nhớ lại trước khi xuyên sách cũng có người giới thiệu cho chị em cây khế một đối tượng xem mắt.
Người giới thiệu nói nhà trai có dáng người cao một mét tám, vẻ ngoài còn đẹp trai hơn cả minh tinh, chị em cây khế kích động không chịu nổi, ai ngờ sau khi gặp mặt, đối phương chưa cao đến một mét sáu bảy, dáng vẻ giống như dưa vẹo táo nứt.
Khương Đan Hồng lắc đầu, đáy mắt thoáng hiện ra vẻ chán ghét: “Không hề, là tự cô ta giới thiệu cho chị, chị đã nói không cần rồi, cô ta còn muốn chị đi gặp mặt.”
Trong trường học nhân duyên của chị ấy vốn dĩ đã không tốt rồi, chị ấy sợ từ chối quá cứng nhắc sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ, cuối cùng không lay chuyển được đối phương nên đã đi gặp mặt một lần.
Người đàn ông kia, họ An đó già đến mức có thể làm cha chị còn chưa nói, hơn nữa chỉ là một người gác cửa nhà máy, quan trọng là ông ta đã có ba đứa con trai, vừa gặp mặt đã nói sau khi kết hôn thì cả nhà sẽ chuyển đến nhà chị ấy ở.
Trước kia chị ấy đã bán nhà bác trai mình đi, rồi mua lại một căn nhà khác trong nội thành, bây giờ không còn ở lại ký túc xá của trường nữa rồi.
Đồng Tuyết Lục cũng cảm tháy buồn nôn: “Em cảm thấy vừa rồi chị nói rất đúng, thà rằng cả đời không kết hôn, cũng không cần gả cho rác rưởi!”
Chẳng trách đến đời sau có nhiều cô gái sợ kết hôn như vậy, ngoại trừ sợ đám đàn ông có bề ngoài xấu xí ra, còn bởi vì sọ hôn nhân không có cách nào bảo đảm quyền lợi của phụ nữ.
Nếu như Khương Đan Hồng thật sự gả cho lão già họ An đó, không những sẽ phải hầu hạ một lão già, còn phải hầu hạ cả nhà bọn họ, nhà ở cũng bị chiếm mất, còn chị ấy, chị ấy được cái gì?
Chẳng lẽ được một kẻ đủ già, được một kẻ đủ xấu sao?
Khương Đan Hồng nghe vậy, trên mặt cuối cùng cũng mỉm cười: “Tuyết Lục, chị phát hiện, em và những người khác thực sự không giống nhau, em và đồng chí Ôn đều là người tốt!”
Thật ra trong lòng chị ấy cũng mong có được một gia đình ấm áp, nhưng chị ấy không muốn tùy tùy tiện tiện gả cho một người nào đó.
Lần đầu kết hôn là bị ép buộc, nếu muốn tái hôn, chị nhất định phải tìm một người đàn ông mình thích và bằng lòng gả.
Đồng Tuyết Lục: “Chị cũng rất đặc biệt, em tin có một ngày, chị sẽ gặp được người phù hợp với chị.”
Sau đó Đồng Tuyết Lục đi theo Khương Đan Hồng đến ký túc xá của mượn ô quay về.